Tôi từng nghĩ sẽ mãi hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình, đáng tiếc giờ đây chính tay tôi lại muốn chấm dứt nó. Cách đây 8 năm, tôi tình cờ gặp em, vợ tôi bây giờ, khi ấy tôi 26 còn em 24 tuổi. Sau hai năm yêu đương lãng mạn, chúng tôi tiến tới hôn nhân, bất chấp khoảng cách địa lý (tôi ở Hà Nội, còn em là con gái Sài Gòn). Sau đó tôi chuyển công tác vào Nam, cùng em xây nên một gia đình vô cùng hạnh phúc (có thể đó chỉ là theo cảm nhận của tôi). Cuộc sống hôn nhân diễn ra bình yên, nhẹ nhàng vì tôi và em đều là kiểu người nội tâm, yêu gia đình, có chung nhiều sở thích và quan niệm sống. Chúng tôi đã tự mua được một ngôi nhà nhỏ xinh xắn và hai cô con gái lần lượt ra đời trong niềm vui khôn xiết. Cuộc sống có lẽ cứ lặng lẽ trôi qua như thế cho đến một ngày chủ nhật cách đây chừng một tháng, tôi dọn nhà và bất ngờ thấy cuốn nhật ký của vợ, những cay đắng bắt đầu từ đây.

Trong tập nhật ký em viết về người yêu cũ từ thời cấp ba (đã lập gia đình ở nước ngoài) là "người yêu suốt cuộc đời này" dù "có duyên mà không có phận", rằng chưa lúc nào em thôi nhớ về anh ta dù đã cách xa nửa vòng trái đất. Dù tôi là người "dịu dàng, lãng mạn, rất tử tế" nhưng chẳng thể thay thế được người ấy trong lòng em. Đôi khi, trong vòng tay tôi mà em vẫn tưởng tượng tôi là anh ta. Không đến được với người ấy là niềm tiếc nuối lớn nhất cuộc đời em.

Kể từ lúc đọc được nhật ký, tôi cảm thấy tất cả như sụp đổ, hóa ra bao lời em nói với tôi chỉ là giả dối. Tôi đi từ những con phố nhỏ ngoằn ngoèo Hà Nội đến miền đất nắng mưa bất chợt này, hết lòng với vợ chừng ấy năm chỉ để đến một ngày hiểu ra mình là người đóng thế. Những cảm xúc yêu thương trong tôi đã nguội lạnh đi rất nhanh, tôi sống lặng lẽ như một cái bóng trong nhà, hay đi sớm về khuya hơn. Vợ dĩ nhiên không hiểu được điều gì đã khiến tôi thay đổi, còn tưởng tôi lăng nhăng bồ bịch bên ngoài.

Một buổi tối, về nhà khi đã say khướt, nghe những lời trách móc, chì chiết của vợ, tôi hét lên: Cô cũng đừng yêu cầu tôi như thế, tôi chỉ là thằng thế chỗ thôi, đến với thằng người yêu duyên phận, tri kỷ của cô đi. Vợ tôi có vẻ ngỡ ngàng, ngạc nhiên và lặng lẽ úp mặt xuống bàn khóc rấm rứt, còn tôi rất hối hận vì đó là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau đã nặng lời với vợ. Hôm sau, đang làm việc thì tôi nhận được tin nhắn của vợ, nói rằng những gì viết trong cuốn nhật ký ấy chỉ là ''trong lúc xúc động nhất thời, mọi chuyện không như tôi nghĩ''.

Mỗi lần đọc bài thơ "Hai sắc hoa tigôn", lòng tôi lại dâng lên một niềm chua xót cho người chồng của nhân vật chính. Anh ta giống tôi lúc này vậy, chỉ là người thế chỗ, đến nơi không nên đến, là khán giả bất đắc dĩ đứng ngoài những yêu thương của vợ mình, người mình hết lòng thương yêu. Ngoài việc hững hờ anh ta còn có thể làm gì nữa? ''Từ đấy, thu rồi, thu lại thu. Lòng tôi còn giá đến bao giờ. Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ. Người ấy, cho nên vẫn hững hờ. Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời. Ái ân lạt lẽo của chồng tôi. Mà từng thu chết, từng thu chết. Vẫn giấu trong tim bóng một người".

Khôi

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top