Tôi là tác giả bài "Má dùng tôi làm vũ khí phá hoại gia đình người khác" đã viết cách đây hơn một năm. Trước hết, xin cảm ơn độc giả đã khuyên bảo và chia sẻ tâm sự cùng tôi. Có thể sau khi tôi viết ba đọc được nên ít đến hơn, nhưng tôi lại không thấy buồn, có lẽ do từ đầu bản thân đã là sai lầm do má gây ra nên tôi không cho phép mình ghen tị với anh chị con chính của ba. Khi tôi tròn 18 tuổi thì ba ra kết luận hết nợ má. Từ giờ má tự lo mà nuôi tôi, ba không muốn dính líu với má nữa. Ba không muốn vợ ba buồn nên từ giờ đừng xuất hiện trước mặt ba nữa, gặp nhau cũng đừng đến gần. Ba muốn toàn tâm toàn ý với vợ, nuôi anh chị đi du học, ba an nhàn bên vợ chứ không muốn dính dáng đến má tôi.
Khi ba nói thế, má đã nói "Không có anh em sống sao". Ba quát: "Cô tự kiếm tiền mà sống. 19 năm trước cô sống sao thì giờ sống vậy. Tôi đã đủ tốt khi mang cô ra Hà Nội tới bệnh viện tốt sinh con, chăm sóc một tuần dù tôi bận việc ngoài đó 30 ngày làm cực nhọc. Bỏ tiền ra trợ cấp 18 năm, giờ cô tham lam muốn tiền tôi đến cả đời à? Cách cô làm mình có thai thế nào thì cách tôi bỏ cô thế đó thôi. Cô đừng mong được một phần nào gia tài của tôi. Tôi không cầu xin cô thủ đoạn để có thai với tôi, để tôi phải trợ cấp sau đó thì chia cổ phần. Không có đâu. Vì cô mà vợ tôi đã đủ mệt rồi. Cố gượng ép để đến thăm như cô muốn để cô không làm phiền vợ tôi 18 năm trời, cô nghĩ nó ngắn ngủi à". Hôm đó hai người đã cãi nhau to, tôi ở trong phòng vẫn nghe rõ, ba nhất quyết không muốn dính líu đến má nữa, còn má lại cứ lôi tôi ra làm lý do khiến tôi còn thấy khó chịu. Khi nghe họ cãi nhau, không hiểu sao tôi thấy không giận ba, ngược lại còn thấy nhẹ lòng.
Ba cắt đứt hoàn toàn, không liên lạc với má đã ba tháng mà má vẫn chưa chịu ở yên mặc dù ba nói má sai nên giờ phải chấp nhận. Ba đã đủ tốt khi trợ cấp 18 năm trời chứ không bỏ mặc cho má xoay xở, nhưng lời khuyên của dì vẫn không lọt tai má. Má từ hôm ba nói vậy đến giờ vẫn tức lắm, tôi 18 rồi mà má coi tôi như đứa 8 tuổi, xúi dại này nọ, nhưng tôi không nghe. Dù sao tôi cũng không thích má ruột của mình lắm. Từ hôm đó tôi tránh chạm mặt má, trốn sang nhà dì ba, kẻo má lại lấy tôi ra kiếm trò. Má làm loạn lên, tới nhà ba bị vợ ba tát, anh chị con ba doạ sẽ thuê người dạy lại má, dì ba phải đến can thiệp xin lỗi để rồi bị mang tiếng theo má. Dì tốt mà chỉ một lần lộ mặt lại bị mang tiếng xấu. Họ kêu chung một dòng máu thì trước sau cũng như má, đàn ông nên tránh xa, đàn bà thì phải dè chừng. Nghe dì bị vậy tôi càng thấy ghét má mình hơn; đến một góc tốt, một góc tình người, một chút tự trọng má cũng không có. Tôi giờ chỉ biết cố gắng và cầu nguyện tương lai mình sẽ không như má hay gặp một người phụ nữ như má, chỉ vậy thôi là tôi mãn nguyện rồi.
Minh
Post a Comment