Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo, từ nhỏ đã được bao bọc trong vòng tay ba mẹ. 25 tuổi đầu tôi chưa từng có một tình yêu thật sự dù là cô gái xinh xắn, được nhiều người theo đuổi. Tôi cũng là người bảo thủ về chuyện trinh tiết và luôn nghĩ sẽ chỉ cho khi người đó chính thức là chồng mình. Giám đốc là cậu họ của tôi, một hôm cậu rủ tôi đi ăn trưa chung với bạn của cậu, đó là một người đàn ông hơn tôi tận 15 tuổi, phó chủ tịch một tập đoàn lớn ở Việt Nam, rất lịch sự và ăn nói khéo léo. Sau đó cậu nói tôi tối nay sẽ đi ăn uống, gặp gỡ đối tác và người đàn ông ấy sẽ đón tôi đi.

Cậu là người giúp tôi vào công ty này nên tôi cảm thấy mang ơn cậu. Vì liên quan đến công việc của cậu nên tôi chấp nhận đi cùng, cũng suy nghĩ có cậu mà, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng khi ông ấy đón tôi đến bữa tiệc thì không có sự xuất hiện của cậu, tôi hỏi và nhận được câu trả lời "Cậu em có việc nên không đi được, những người trong buổi tiệc này sẽ giúp đỡ cho công việc của cậu em". Tôi nghĩ: "Đã có cơ hội được trả ơn cho cậu rồi". Sau khi bữa tiệc kết khúc, ông ấy chở tôi về một đoạn và nói ghé vào uống nước. Tôi không chịu thì ông ấy dùng những lời lẽ rất lịch sự thuyết phục để tôi chấp nhận. Ông gọi cho tôi một ly cocktail cả hai cùng trò chuyện. Là sếp lớn nên cách ông nói chuyện rất chuyên nghiệp, thu hút, khiến tôi tập trung lắng nghe.

Một lúc sau tôi thấy đầu óc mình xoay mòng mòng, đứng dậy định chạy ra bắt taxi về nhưng tự dưng ngã và có lẽ đã ngất đi. Trong tiềm thức, cảm giác đau đớn ập vào đầu tôi nhưng bản thân không thể mở mắt cũng không biết chuyện gì xảy ra, cả người trở nên tê liệt, mê man. Lúc tôi bật dậy, thấy mình đang trong một khách sạn lộng lẫy xa hoa, nhìn lại thấy một người đàn ông bên cạnh và vệt máu trên giường, tôi suy sụp và hoảng hốt, chạy thẳng về nhà và trốn vào phòng. Là một người mít ướt nhưng giây phút này tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Tôi chỉ bật cười, cười cho sự tin người của mình, cười cho cái ngu ngốc của bản thân, cười cho sự ngây thơ ấy. Rồi tôi nghĩ việc tìm đến cái chết nhưng không thể. Ba mẹ nuôi tôi 21 năm trời, tôi chưa đền đáp được gì,  nếu chết ba mẹ sẽ đau buồn lắm.

Tôi cố gắng sống, đi làm bình thường trở lại nhưng chuyện đêm đó luôn ám ảnh tôi. Tôi không nhớ được gì, chỉ biết mình đã không còn trong trắng. Thật sự tôi rơi vào khủng hoảng nặng, tâm như chết lặng, chỉ làm rồi về nhà, càng ngày càng trở nên trầm lặng, không muốn giao lưu với ai, không muốn đi chơi, chẳng có nhu cầu gặp gỡ bạn bè, tự đóng lại không gian chỉ có một mình. Tôi sợ không dám quen ai, không yêu ai. Tôi sợ chồng tương lai sẽ ghét bỏ vì mình đã mất đời con gái. Tôi cũng nghĩ đến biện pháp vá màng trinh thẩm mỹ nhưng lại không đi vì đó là sự lừa dối. Sau này nếu tôi yêu một ai đó, có nên nói với họ rằng tôi mất trinh? Liệu họ có tôn trọng tôi không hay đòi lên giường chỉ vì tôi không còn con gái? Có cách nào để tôi trở lại với con người bình thường của mình, vô tư, vui vẻ?

Thảo

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top