Tôi 36 tuổi, cái tuổi chẳng còn nhỏ, chẳng còn mộng mơ lãng mạn nhiều. Tôi đã có một gia đình nhỏ mà ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ, một người chồng thành đạt, 2 đứa con ngoan, nhà cửa đầy đủ. Tôi và chồng cưới nhau sau một năm yêu nhau. Cuộc sống sau hôn nhân không màu hồng như tôi vẫn tưởng nhưng đã chấp nhận và vượt qua để duy trì cuộc sống gia đình đến ngày hôm nay. Sau ngày cưới, chồng tôi như thành con người khác với quan điểm rất rõ ràng, đã cưới về là người một nhà thì chẳng cần phải giữ ý với nhau, không còn những giây phút lãng mạn, không cần những buổi tối la cà quán cà phê, không còn những bông hoa món quà bất ngờ trong những ngày lễ, ngày kỷ niệm, mọi thứ đều được quy đổi thành tiền. Ngày sinh nhật, 8/3, 20/10, kỷ niệm ngày cưới… chồng đưa cho tôi tập tiền bảo thích gì thì tự mua. Lúc đầu tôi cũng phản đối kịch liệt, nói nặng nhẹ, hờn dỗi nhưng chồng dường như chỉ miễn cưỡng làm theo. Từ khi 2 đứa con ra đời, mọi thứ chìm vào quên lãng. Tôi tất bật với con cái, chồng mải mê kiếm tiền, cuộc sống vợ chồng vô cùng nhàm chán, có điều tôi vẫn yêu chồng con, yêu gia đình nhỏ của mình, hai đứa con là động lực sống của tôi.
Tôi cũng là người phụ nữ biết yêu bản thân, bởi vậy dù không đồng điệu được với chồng nhưng tôi tự biết điều chỉnh, cân bằng bản thân để cuộc sống vẫn tiếp diễn tốt đẹp. Sinh 2 đứa con nhưng rất nhanh tôi lại lấy được dáng như hồi thanh niên, so với tuổi nhìn tôi vẫn khá trẻ, luôn hoạt bát, vui vẻ. Ở công ty tôi cũng được đánh giá là một người có năng lực. Tôi biết tìm niềm vui cho mình ở những người bạn, biết tận dụng những khoảng thời gian rảnh dành cho riêng mình. Quả thực, tôi cũng có khá nhiều người theo đuổi, tán tỉnh dù biết đã có chồng con. Không hiểu lý do vì sao nhưng tôi lại rất được sự quan tâm của những người con trai kém tuổi. Tôi biết có những người là say nắng, người do nhu cầu sinh lý nhưng trước đây tôi chưa bao giờ để tâm đến họ.
Rồi tôi gặp em khi em chỉ buông một câu nhắn tin rất đểu: “Em muốn được quen với một người lớn tuổi hơn mình như chị”. Tôi đã cười mỉa mai, không thèm nhắn lại. Sau đó mỗi ngày em đều nhắn tin cho tôi chúc ngày mới tốt lành. Em bảo biết tôi từ lâu, từ ngày tôi chưa có chồng nhưng lúc đó nhát quá không đủ can đảm để làm quen, chỉ đứng từ xa theo dõi cuộc sống của tôi. Tôi đã nhắn tin trả lời em. Em kém tôi 4 tuổi, đã có vợ con. Chúng tôi cứ nhắn tin qua lại cho nhau như thế, vẫn gọi chị xưng em nhưng dường như danh xưng đó không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ này. Chúng tôi không hẹn gặp nhau, chỉ là nhắn tin hàng ngày, từng tin nhắn của em làm tôi dần dần xao động. Những tin nhắn tưởng như vô hồn nhưng lại chứa đựng nhiều thứ trong tâm hồn của tôi, chỉ là chào ngày mới, kể về công việc hàng ngày, động viên lúc mệt mỏi, hỏi thăm đến những bữa ăn…
Việc chờ đợi tin nhắn của em mỗi ngày dường như lại trở thành niềm vui của tôi. Tôi và em có thể ngồi nhắn tin cho nhau cả một ngày không hết chuyện. Hôm nào việc bận không nhắn tin được là thấy bứt rứt, nhớ nhung, vô cùng khó chịu. Ngày hôm nay tôi giật mình chợt nhận ra mình đã thành một kẻ ngoại tình tư tưởng. Dù không hề có ý định sẽ gặp em nhưng thật sự tôi đã dành quá nhiều thời gian, tâm trí cho những tin nhắn của em. Sáng nay, tôi mệt mỏi. Sau khi nhận những tin nhắn hỏi han, dặn dò tôi uống thuốc, ăn uống đầy đủ của em, tôi bần thần ngồi nghĩ về những ngày đã qua. Tôi thấy hoang mang quá, không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo?
Nguyệt
Post a Comment