Tôi là một giáo viên có biên chế, rất thành công trong nghề dạy học, mặc dù lương rất thấp nhưng tôi làm gì cũng có thể kiếm ra tiền, thu nhập từ việc làm hoa cưới, dạy luyện chữ, mở cửa hàng văn phòng phẩm và sắp tới là trung tâm dạy học. Tôi dạy thêm cho bất cứ trung tâm nào cũng được vì tôi có nhiều học sinh tìm đến xin học, có em từng đạt giải quốc gia, thành phố. Cuộc sống của tôi ai cũng nghĩ hạnh phúc như câu chuyện cổ tích vì chồng yêu vợ con, lúc nào cũng có thể thay vợ chăm con, rửa bát, quét nhà. Từ khi lấy chồng, bao sóng gió đã ập đến nhưng tôi lúc nào cũng vững tay lái con thuyền gia đình hơn 10 năm. Lúc chồng theo đuổi, tôi đã nói nếu anh chọn công việc dầu khí phải đi xa thì không bao giờ tôi lấy, vì lúc đó tôi có rất nhiều người theo đuổi nên sẵn sàng bỏ người yêu do không muốn có chồng đi xa. Tôi ao ước có một hạnh phúc gia đình và con lúc nào cũng có bố kề bên, bởi tôi không có gia đình hạnh phúc từ bé.
Khi lấy nhau, chồng tôi chưa có việc làm, con trai đầu lòng của tôi một tháng bị ốm và từng nghi bị bệnh hiểm nghèo, tôi đã lao đi kiếm tiền để trả viện phí. Cuộc sống nghèo khổ lúc bé đã giúp tôi sẵn sàng chịu đựng mọi vất vả, rèn cho tôi năng lực chịu đựng để có thể kiếm được tiền, đủ lo cho con và trang trải cho gia đình. Nhưng vì anh chỉ ở nhà lo chăm con, rửa bát, quét nhà, mặc dù có bằng đại học nên mọi người cứ trách. Khi con khỏi ốm lúc hơn 3 tuổi, anh đòi đi Lai Châu, vợ chồng tôi đã vay tiền ngân hàng để lo cho công việc của anh trên đấy và cho tôi có thể tìm được về trường gần nhà hơn, tiện lo cho con.
Mọi thứ không như mong muốn, chúng tôi buộc phải bán đất để trả nợ, số tiền còn lại anh không mua mảnh đất nhỏ hơn mà chỉ đưa tôi một khoản để thuê nhà, cũng không để tiết kiệm cho con mà đem lên Bắc Cạn đầu tư với anh em họ hàng. Tôi khuyên nhủ, anh sẵn sàng bỏ nhà ra đi. Không khuyên ngăn, không nói được anh, phải chịu cảnh chồng đi xa, nuôi con nhỏ, rất may tôi kiếm tiền khá tốt nên đủ trang trải tiền thuê người giúp việc, một mình tôi vẫn lo liệu mọi việc trong gia đình, hai bên nội ngoại. Tôi hy sinh cả cuộc đời mình để lo cho gia đình, tiền học cho con, để con không bao giờ thiếu thốn, đến tiền lo cho hai bên nội ngoại những lúc về quê. Tôi bỏ hết mọi thứ yêu thích của mình vì gia đình, có nhiều lúc tôi chỉ ao ước mình được tiêu một nửa tháng lương kiếm được cho bản thân là cả một hạnh phúc lớn lao.
Tôi đã tin tưởng chồng mình đến mức vay người nhà số tiền rất lớn để anh ấy làm ăn. Nhưng rồi, anh luôn thất hứa, làm ăn không thu được lợi nhuận, nợ không trả được. Tôi đã kéo anh trở về để cùng chung tay lo mọi việc, tiền anh ấy cầm đi cả tỉ, cho anh em họ hàng vay nữa nhưng người ta không trả, tôi đã phải gom góp hết tất cả những gì mình có để anh trả nợ. Nhưng điều làm tôi buồn lòng nhất đó chính là anh không bao giờ thay đổi, người đàn ông của tôi chưa bao giờ trưởng thành. Bằng tất cả sự hy sinh, tôi đã phải lao đầu như một người điên để lo kiếm tiền trả nợ cho anh với cái nghề bán cháo phổi. Tôi bán rẻ cả sức khỏe cả mình để đi dạy khắp các trung tâm và kiếm tiền không một ngày nghỉ, đêm thì làm việc... Vậy mà không bao giờ anh nghe tôi nói, hễ một chút là anh cáu giận, làm gì cũng nổi nóng.
Tôi chỉ cần anh tìm một công việc ổn định, đủ tiền trả cho người giúp việc là chúng tôi sẽ có một cuộc sống thoải mái, nhưng anh cứ đâm đầu vào công việc với anh em họ hàng dù họ chỉ để lại cho anh những khoản nợ. Tôi đã hy sinh rất nhiều cho nhà chồng, cũng không được thừa hưởng một khoản nào từ gia đình chồng nhưng chưa từng oán trách. Giờ đây tôi nhận ra rằng họ không bao giờ xem tôi như người nhà, họ trách cứ tôi làm anh không có việc do lúc cưới không cho anh đi làm xa. Với tính cách của anh thì tôi biết, anh đi làm xa cũng chưa chắc xin được việc và trụ lại được, nhưng họ vẫn trách tôi làm cho anh như thế.
Càng hy sinh tôi càng đau khổ, chưa bao giờ tôi đòi tiền lương từ chồng, thậm chí khi nợ không trả được anh chỉ biết đòi đi tự tử, đập phá đồ hay bỏ đi, mọi thứ tôi đều là người bị trách cứ. Tiền tôi nghĩ có thể kiếm lại, có thể trả hết nợ cho anh vì mình có công việc ổn định, thu nhập tốt, nhưng tôi đau khổ vì chồng chưa bao giờ chịu thay đổi bản thân, biết kiềm chế để tìm công việc ổn định, chỉ mơ ước đầu tư xa xôi để gặp hết thất bại này đến thất bại khác, lúc nào anh cũng ỉ lại tôi, hay bán đất thừa kế... Làm việc lớn không thành, khi trở về gia đình chồng cho rằng anh ở nhà phục vụ vợ con là nhục nhã, anh cũng nói với tôi điều như thế. Một người vợ bất chấp tất cả, thức khuya dậy sớm, làm trăm nghề để mua từng vật dụng, lo xây đắp từng viên gạch cho gia đình, trong khi người chồng lại cho rằng đó là một điều nhục nhã. Tôi có nên tiếp tục hy sinh và che chở cho anh hay buông xuôi? Hai con tôi vẫn cần có cha và tôi luôn mơ ước có một gia đình hạnh phúc. Tôi nên khuyên anh thế nào để vợ chồng không có những trận cãi vã?
Hiền
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)
Post a Comment