Tôi và bạn trai quen nhau đã gần 6 năm nhưng đó không phải một mối quan hệ thật sự nghiêm túc mà như kiểu quan hệ không ràng buộc nhiều hơn. Anh chưa bao giờ công khai giới thiệu tôi trước bạn bè, về gia đình thì tôi từng gặp bố anh nhưng cũng không phải được giới thiệu chính thức. Tuy thế, thời gian quen nhau thật dài, có nhiều thăng trầm nên không thể nói là tình cảm không sâu sắc, nhưng sự ràng buộc thì không có nhiều. Tôi và bạn trai đều 28 tuổi. Tôi cảm thấy mình đã đủ chín chắn để lập gia đình, có thể gác lại những hoài bão thời thanh niên để vun đắp cho một cuộc sống ổn định, còn anh thì chưa. Điều đó cũng khá bình thường với đàn ông ở tuổi anh, những người có rất nhiều hoài bão, sự nghiệp thì vẫn chưa thực sự vững chắc.

Tôi có thể thông cảm với anh nhiều điều nhưng trong mối quan hệ này bản thân đã tình nguyện chịu thiệt thòi nhiều quá, đến mức tự thấy xấu hổ, người ta gọi con gái như tôi là lụy tình. Tại sao lại kéo dài một mối quan hệ như vậy những 6 năm? Tôi không muốn đổ tại hoàn cảnh, nhưng khoảng 4 năm trước cha tôi gặp bạo bệnh và mất, sự kiện đó bắt đầu chuỗi khủng hoảng dài của cuộc đời tôi, từ việc bị quỵt lương, phản bội trong công việc, đến việc mẹ và chồng của mẹ vỡ nợ phải chạy trốn, khiến chị em tôi cũng phải rời khỏi căn nhà sinh sống từ khi còn nhỏ vào Nam lập nghiệp. Tất cả những sự kiện đó khiến tinh thần tôi bị ảnh hưởng nặng nề, bệnh tật kéo đến (tôi từng bị tai biến nhẹ). Tôi coi tình yêu của mình như là một cứu cánh, gắng giữ chặt lấy nó để cho mình được mơ mộng, được vui và vì nó giúp tôi sống vị tha hơn, bao dung hơn với những người đã gây lỗi lầm cho mình. Thực tế bạn trai không giúp được cho tôi về vật chất mà chỉ như một điểm tựa tinh thần. Tôi cảm thấy anh không thật sự muốn đầu tư cho mối quan hệ này. Anh còn quá nhiều mối bận tâm khác ưu tiên hơn tôi trong cuộc sống.

Tôi biết như vậy nên nghĩ rằng khi nào mình đã ổn định được tinh thần sẽ không níu kéo anh thêm nữa. Về phần bạn trai, dù không thể hiện nhiều nhưng anh cũng dành cho tôi những cảm xúc sâu sắc, có điều mặt khác anh ấy là người tham lam, có những suy nghĩ khác người về chuyện tình cảm. Lý trí thì nghĩ vậy nhưng về cảm xúc tôi vẫn mong là sẽ kết hôn với anh. Khoảng 3, 4 tháng trước, anh tìm cách chia tay tôi. Hầu như trước đó chưa bao giờ anh làm như vậy mà thường tôi mới là người gây chuyện cãi vã và đòi chia tay. Khi đó tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc anh không chịu được những cơn bất ổn cảm xúc của tôi thêm nữa, điều đó cũng hợp lý. Khi gặng hỏi thì anh nói anh bị bệnh, phải uống tam thất. Thậm chí tôi còn nghĩ là anh giả vờ nói vậy để chia tay, nhưng khi theo dõi trên mạng xã hôi tôi biết anh bị bệnh thật.

Tôi bị sốc quá, mãi mà không thể tin đó là sự thật. Sau đó tôi tìm về Hà Nội gặp anh hai lần nhưng anh không chịu gặp khiến tôi thấy chán nản, lại suy nghĩ lung tung. Đến giờ, chúng tôi vẫn nói chuyện, có lúc thích hợp tôi đã đề nghị mình sẽ về Hà Nội kiếm việc làm để gần anh hơn nhưng anh vẫn chối đây đẩy. Anh nói chúng tôi không có duyên với nhau đâu. Câu nói đó khiến tôi nhớ lại những lần đau khổ vì sự vô tâm của anh, thật sự chính tôi cũng nghĩ là chẳng có duyên với nhau mà chỉ như đang trả mối nợ. Nhưng rồi tôi lại nghĩ theo hướng khác là anh đang bi quan về bệnh tật của mình. 

Những ngày này tôi suy nghĩ mông lung không biết quyết định ra sao, phần vì tôi chưa thật sự hiểu rõ tình hình của anh, anh không chịu kể nhiều cho tôi biết. Tôi không biết là anh có muốn tôi về bên cạnh không, hay thật sự không có tình cảm nghiêm túc cho nên nhân lúc này cắt đứt với tôi? Mặt khác tôi lại cảm thấy không tự tin, nghĩ cho dù về bên nhau êm thấm liệu tôi có đủ mạnh mẽ để giúp được cho anh khi chính tôi lại là người thật yếu đuối và hay sừng sộ? Có khi tôi chỉ gây rắc rối thêm. Tôi từng chăm sóc cha khi cha bạo bệnh nên biết cảm giác đó nó kinh khủng và khó khăn đến mức nào. Anh sống thực tế hơn tôi nên có lẽ cho rằng chia tay với tôi là quyết định tốt nhất, phần tôi lại không thể yên lòng được. Với tình cảm suốt bao năm với anh, tôi mong được về bên cạnh chăm sóc và làm mọi điều tốt nhất cho anh. Xin mọi người hãy giúp đỡ và cho tôi những lời khuyên để có quyết định sáng suốt nhất. 

Hằng

Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top