Tôi 38 tuổi, chồng 40 tuổi, con gái 9 tuổi, con trai 5 tuổi, các con đều khỏe mạnh, phát triển bình thường.

Vợ chồng tôi chung sống hơn 10 năm, nửa năm gần đây mỗi người ngủ một phòng, hàng ngày ai đi làm việc người ấy. Chuyện là hơn 6 tháng trước, sau một lần vợ chồng cãi cọ, anh không nói chuyện với tôi 3 tháng sau đó rồi chủ động hẹn tôi nói chuyện. Anh bảo đã suy nghĩ nhiều và rút ra rằng sau nhiều thăng trầm, vợ chồng có quá nhiều sự khác biệt về quan điểm, cách sống, anh đã hết tình cảm với tôi, giờ chung sống chỉ vì không muốn ảnh hưởng tới các con. Anh nói thêm, thời thơ ấu từng chịu cảnh bố mẹ ly tan, không muốn bây giờ con cái phải lặp lại cảnh đó. Sau cùng, anh nói nếu tiếp tục chung sống, chúng tôi chỉ giống như những người bạn cùng nhà, cùng nuôi con. Nếu tôi không chấp nhận thì có thể đi tìm người mới. Khi tôi chắc chắn và nghiêm túc về mối quan hệ mới thì nên nói với anh, anh sẽ tạo mọi điều kiện để tôi được tự do làm điều mình muốn. Anh bảo có thể một mình nuôi hai con mà không có tôi trợ giúp.

Mâu thuẫn của chúng tôi chủ yếu xoay quanh quan điểm về tiền bạc, nuôi con. Chồng theo quan điểm tự do, không ép buộc con cái phải học nhiều, muốn con phát triển thể chất trước, quan trọng về hành vi ứng xử khi còn nhỏ, không quan trọng chuyện học giỏi hay kém. Còn tôi muốn các con phải học hành có mục tiêu cụ thể cho mỗi môn học, nhiều lúc con chưa đạt điểm tôi tỏ ra bực mình, quát mắng. Lần gần nhất tôi mắng con là do con không đạt điểm như mình mong muốn, chồng không đồng ý với cách hành xử của tôi vì thế buổi đó vợ chồng to tiếng.

Tôi nghĩ mong muốn của bản thân trong chuyện học hành của con cái không có gì sai. Ngoài ra, những lần khác tôi muốn anh kiếm việc gì làm để tài chính gia đình tốt hơn, có thể sớm mua được nhà riêng (chúng tôi đang ở nhà thuê). Anh lại chỉ muốn tập trung nghề nghiệp theo đam mê, đó là nghiên cứu khoa học. Có vẻ như anh an phận. Anh từng làm doanh nghiệp nước ngoài, lương cao, sau bỏ để về làm nghiên cứu khoa học với mức thu nhập thấp hơn nhiều. Trước đây, mỗi khi tôi đề cập chuyện tài chính, anh bảo nhà có thiếu ăn thiếu mặc đâu, nhà thuê hay nhà mình thì vẫn chỉ có chức năng làm chỗ ngủ, sao phải phân biệt; rồi nói tôi phải biết hài lòng với những gì mình đang có.

Chồng muốn làm điều gì đó có nghĩa trong cuộc sống, không phải chỉ là cái chuyện kiếm tiền, mua nhà mua xe. Anh lý sự cùn rằng cứ hùng hục đi làm, kiếm tiền để mua nhà, mua xe, sau này chết có đem theo được đâu mà cứ phải khổ vậy. Anh cho rằng không tập trung giáo dục con cái, có của nhiều sau này chúng nó đánh nhau vì tranh giành quyền thừa kế thì có ý nghĩa gì. Thu nhập của anh khi làm nghiên cứu với thi thoảng đi giảng đại học chỉ khoảng 10-12 triệu/tháng. Bao lâu nay tôi cứ một thân một mình nghĩ cách nâng cao thu nhập cho cả nhà, vậy mà anh không động viên, lại còn thi thoảng nói vợ ham tiền, ham vật chất.

Nói thêm về chồng và gia đình chồng: Anh xuất thân từ gia đình nông thôn trung bình ở tỉnh, sau đó ra Hà Nội; bố mẹ là nông dân. Tôi sinh ra ở Hà Nội, bố mẹ làm công chức nhà nước đã về hưu. Chúng tôi có mẫu thuẫn này nọ nhưng anh chưa bao giờ đánh tôi. Anh sống đạo đức (có đi giảng nhưng không nhận phong bì của sinh viên bao giờ), không ngoại tình, không cờ bạc, rượu chè, yêu thương con cái và nói chung là quan tâm tới gia đình. Tôi cũng thấy anh có ý chí theo nghĩa nào đó. Năm năm trước, anh tự nghiên cứu, tự học ngoại ngữ và kiếm được một học bổng toàn phần bên Australia học tiến sĩ.

Anh sống hào phóng theo quan cách nghĩ của tôi, chẳng hạn có lần chúng tôi đi bộ vào siêu thị, có người ăn xin chặn đường, anh bảo tôi vào trước. Lát sau anh bảo đã cho họ 100 nghìn đồng, tôi không tin, gạ hỏi một lúc sau anh thú nhận đã cho 500 nghìn đồng, anh nói tôi đi trước vì sợ tôi không đồng ý. Anh cũng chưa bao giờ tị nạnh chuyện tôi biếu tiền Tết hai bên nội ngoại ít hay nhiều, dù năm nào tôi cũng biếu bố mẹ đẻ nhiều hơn bố mẹ chồng. Việc nhà gồm nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, chơi với con cái hay đi chợ anh đều có thể đảm đương dù không phải ngày nào cũng làm. Anh sống rất đơn giản trong chuyện ăn uống, ăn mặc, không bắt tôi phục vụ theo ý anh bao giờ. Anh có thiên hướng ăn chay, có ăn thịt nhưng ít hơn nhiều so với tôi, đây cũng là điểm khác biệt giữa chúng tôi.

Anh và bố mẹ tôi không có quan hệ tốt, bởi anh theo trường phái tự do kiểu phương Tây, còn bố mẹ tôi là Đảng viên, tư tưởng không hợp với anh. Về bố mẹ chồng, tôi không có điều gì phàn nàn, là nông dân nhưng bố mẹ rất yêu quý con cháu. Hai lần tôi sinh con, mẹ chồng đều ra Hà Nôi giúp chăm cháu hơn năm trời mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, trong khi bố mẹ tôi chỉ thi thoảng sang thăm cháu chứ cũng không giúp gì nhiều (bố mẹ đẻ sống gần chỗ chúng tôi hơn nhiều). Mẹ chồng rất hiền, vài lần tôi cãi cọ với chồng chuyện nuôi dạy con trước mặt bà, bà không có ý kiến gì bao giờ. Thời gian tôi theo chồng du học, mẹ chồng cũng sang theo diện du lịch để hỗ trợ chăm cháu, giúp tôi tích lũy được một khoản thu nhập kha khá (dù chưa đủ mua nhà).

Tôi cảm thấy rất bức bối, gồm cả chuyện không thỏa mãn nhu cầu chăn gối. Bản thân có nhu cầu khá cao, vậy mà hơn nửa năm nay sống như cây khô thiếu nước. Tôi phần nào hiểu tính chồng, anh đã dám nói ra điều gì là đã có kế hoạch để thực hiện, kể cả chuyện ly hôn và nuôi con một mình. Bởi vậy, tôi không biết mình nên quyết định như thế nào nữa. Tôi cũng không muốn con cái thiếu bố hoặc mẹ, nhưng thấy sống thế này suốt phần đời còn lại thật ngột ngạt, quá sức chịu đựng. Tôi hỏi chồng: "Anh nói chúng ta sống như những người bạn thì có chấp nhận tôi có mối quan hệ với người đàn ông khác không? Anh chỉ cười rồi bảo đó là việc của tôi nhưng đừng để anh biết, anh mà biết sẽ không đánh ghen mà sẽ là người đưa đơn ly hôn. Tôi ngày càng không biết mình phải quyết định thế nào nữa.

Nguyệt

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top