Tôi là một cô gái Hà Nội, 19 tuổi, ngoại hình khá xinh, gia đình khá giả. Anh là chàng trai miền Đông Nam Bộ, bằng tuổi tôi, ngoại hình bình thường, gia đình không khá bằng nhà tôi. Tôi nói ra không có ý khoe khoang gì, chỉ để mọi người hiểu thêm mà thôi. Chúng tôi quen nhau vào dịp hè năm tôi học lớp 7, trong một lần anh ra Hà Nội chơi. Anh ở nhà họ hàng nhưng một hôm đi lạc không biết đường về thì gặp tôi. Tôi đã giúp anh về nhà và chúng tôi biết nhau từ đó. Trong suốt 2 năm sau chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua mạng như hai người bạn thân, anh có lối nói chuyện rất cuốn hút, khôn khéo, hiểu tâm lý người khác và tôi đã dần có tình cảm với anh.

Đầu năm học lớp 10 anh bắt đầu tán tỉnh tôi, mặc dù đã có tình cảm với anh nhưng qua một thời gian tôi mới chấp nhận. Chúng tôi yêu nhau trong 5 ngày, người Nam, kẻ Bắc nên cũng không mâu thuẫn gì nhiều, sang ngày thứ 6 anh nói chia tay với lý do là không hiểu được vì sao tôi yêu anh, anh không có gì nổi bật so với những người con trai khác xung quanh tôi. Tôi đồng ý chia tay sau 2 ngày suy nghĩ với điều kiện vẫn giữ liên lạc với nhau. Chuyện chúng tôi quen nhau không ai biết, kể cả gia đình và bạn bè, vì gia đình tôi và anh đều khá cổ hủ, cấm chuyện yêu đương để lo việc học hành. Sau chia tay, tôi với anh vẫn liên lạc nói chuyện, tôi cảm nhận được anh còn yêu tôi.

Chúng tôi từ đó hay gặp nhau hơn, lúc thì anh ra Hà Nội thăm tôi, lúc tôi vào Nam thăm anh. Những chuyến đi của chúng tôi cứ thế dày thêm (tất nhiên là nói dối gia đình). Về chuyện tiền bạc thì anh rất rõ ràng, đi chơi với tôi chỉ xài tiền của anh làm ra, còn tiền ba mẹ cho anh dùng để ăn và học. Anh rất có chí cầu tiến, chăm chỉ làm thêm từ năm lớp 11 để kiếm tiền ra thăm và đưa tôi đi chơi. Anh rất thích phượt, nên cả nước Việt Nam này chúng tôi đã đi du lịch gần hết. Chuyện vẫn cứ như vậy cho đến khi chúng tôi vào đại học, anh thi đỗ vào một trường có tiếng trong TP HCM, còn tôi cũng học đại học ở Hà Nội, lâu lâu chúng tôi lại sắp xếp thời gian để thăm nhau và đi chơi.

Tháng 3 vừa rồi, gia đình đã tạo điều kiện cho tôi đi du học, tôi rất sợ xa anh vì đã lỡ yêu anh quá nhiều nhưng không thể từ chối gia đình. Trước khi đi tôi vào thăm anh và nói muốn quay lại, công khai chuyện hai đứa nhưng anh không đồng ý. Anh nói anh sợ yêu xa sợ sự phản bội, sợ tôi không quay về, anh bảo nếu sau này học xong tôi quay về hoặc anh sang đó thì chúng tôi sẽ chính thức công khai. Nghe anh nói tôi rất buồn nhưng cũng hy vọng, rất sợ những nỗi sợ của anh.

Ngày tôi lên máy bay, anh bỏ học và công việc để tiễn tôi đi như hai người bạn thân. Khoảng giữa tháng 5 vừa rồi tôi trốn gia đình về Việt Nam thăm anh, anh rất bất ngờ và tôi cũng cảm nhận được niềm vui trong mắt anh. Những ngày sau đó tôi thuê nhà trọ ở TP HCM và nấu ăn cho anh. Một hôm tôi rủ anh nhậu, do say quá nên có đề nghị anh đi quá giới hạn, anh cũng đồng ý nhưng khi chuẩn bị vượt rào thì anh như choàng tỉnh, vội vã mặc quần áo vào cho tôi. Anh nói xin lỗi và giải thích là chưa phải lúc, rằng chúng tôi còn trẻ, trong tay chưa có gì, sợ tôi có thai sẽ khổ.

Sau đó anh nói một câu làm tôi rất đau lòng, anh bảo sau này hai đứa chưa chắc đã là của nhau nên anh không muốn tôi khổ nếu lấy một người chồng “xưa”. Nghe anh nói như có kim châm vào ngực tôi, sao lúc trước tôi đi anh nói là sau này sẽ đợi tôi về, hoặc cố gắng sang bên đó cùng tôi, giờ lại tỏ thái độ nghi ngờ, không chắc chắn như vậy. Giờ đây tôi đang trong thời gian nghỉ hè ở Việt Nam, đầu tháng 8 lại sang đó để tiếp tục việc học, quả thật tôi rất sợ mất anh vì anh có khá nhiều cô gái vây quanh. Tôi không biết anh có đợi được tôi trong 4 năm còn lại hay không, riêng về phần tôi thì đảm bảo sẽ đợi được, miễn là anh còn yêu mình.

Tôi có nên nói thật với gia đình và xin chuyển vào TP HCM sống cùng anh hay không, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

Huệ

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top