Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình cận nghèo, tuy cuộc sống vất vả nhưng ba mẹ luôn thương yêu và tạo điều kiện cho tôi học tập. Hiểu được hoàn cảnh gia đình nên tôi luôn phấn đấu học tập, cuối cùng không phụ lòng ba mẹ tôi đã tốt nghiệp đại học tại một trường có tiếng trên Sài Gòn, đang làm việc trong một công ty gần nhà. Cuộc sống tuy còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng tôi luôn cố gắng phấn đấu để ba mẹ có cuộc sống sung túc sau này. Tuy nhiên điều làm tôi luôn mặc cảm và tự ti từ nhỏ đến giờ và ít chia sẻ với ai là bản thân có làn da đen bẩm sinh, được di truyền từ ba. Từ nhỏ tôi luôn bị bạn bè trêu ghẹo vì làn da ấy, họ thấy thôi là y như rằng hét lớn “cục than”, “Bao Thanh Thiên”, “châu Phi".
Mỗi lần như thế tôi lại cố tỏ ra mạnh mẽ và nói mình tự hào vì làn da giống ba, nhưng thật sự trong thâm tâm một đứa con gái (nhất là khi càng lớn càng hiểu chuyện) tôi rất buồn, nhiều đêm khóc đến sưng cả mắt. Họ làm như tôi là người ngoài hành tinh không bằng. Tôi luôn là chủ đề châm chọc của mọi câu chuyện, khi đi làm tôi vẫn bị mọi người thầm thì sau lưng vì làn da ấy. Những lúc đi tiệc chưa một lần dám mặc đầm mà chỉ dám mặc những chiếc quần jean, nhìn những bạn gái tung tăng được mặc những váy hồng, váy xanh mà tôi ao ước vô cùng.
Vì làn da đen mà tôi luôn phải chọn đồ màu nhẹ nhàng chứ không áo xanh, áo đỏ như người khác. Những lúc trong giấc mơ tôi thấy mình trắng trẻo được khoác lên người những bộ đồ yêu thích thật sung sướng đến phát khóc, giật mình tỉnh giấc hai dòng nước mắt lại cứ trào ra đến ướt cả gối. Vì điều kiện gia đình khó khăn nên tôi không sử dụng mỹ phẩm đắt tiền mà chỉ sử dụng nguyên liệu có sẵn, nhưng làn da đen ấy được di truyền nên khó lòng thay đổi được, xài bao nhiêu loại đen vẫn hoàn đen, không cải thiện bao nhiêu. Riết rồi tôi chán nản không xài gì luôn. Bạn bè khuyên nên đi tắm trắng nhưng chi phí lại quá cao, không an toàn, tôi dẹp luôn cái suy nghĩ ấy.
Vì lẽ đó mà khi đã gần 28 tuổi tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, mặc dù theo nhiều người nhận xét tôi vui tình, hài hước, dễ gần. Những bạn nam tôi tiếp xúc đều cùng nói một câu: "Phải chi em trắng ra là đẹp lắm đó". Những lúc như thế tim tôi đau thắt lại, biết điều đó là không thể. Vì muốn như thế phải có tiền, thứ duy nhất tôi không có, nghĩ đến lại càng tủi thân. Giờ chuyện tình cảm có lẽ đã quá xa vời đối với tôi. Tôi chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền trả nợ và cho cha mẹ có cuộc sống an nhàn, không cực khổ nữa là hạnh phúc lắm rồi. Còn hạnh phúc riêng chắc tôi phải chờ điều kỳ diệu xảy ra thôi.
Huyên Huyền
Post a Comment