Tôi và em đã yêu nhau được 5 năm rưỡi. Tuy nhiên, hơn hai tháng trước, em đột ngột đòi chia tay, lý do em đưa ra là cảm thấy không vui khi ở bên tôi. Tôi cũng bất ngờ khi em nói vậy vì lúc nào ở cạnh tôi cũng thấy em vui vẻ. Chúng tôi gặp nhau khi cả 2 đều du học và em kém tôi một khoá. Chúng tôi là bạn rồi từ đó nảy sinh tình cảm. Em là mối tình đầu của tôi, suốt những năm học đại học chúng tôi xây dựng cho nhau một tình cảm bền chặt. Tôi là người khá đơn giản, sống nội tâm, ít bộc lộ cảm xúc. Tuy nhiên, từ khi yêu em tôi đã bộc lộ tình cảm nhiều hơn. Từ chỗ là người chẳng viết thiệp cho ai bao giờ, tôi thỉnh thoảng làm thiệp hoặc làm bánh tặng em vì biết những cử chỉ đó sẽ làm em vui. Cứ như vậy, tình cảm của chúng tôi phát triển. Tôi lúc nào cũng ở bên cạnh để chia sẻ và giúp đỡ em trên con đường học tập của mình.

Khi ở bên em, tôi tuyệt nhiên không so sánh em với một ai khác. Tôi yêu em ở cả điểm tốt và dung hoà những điểm chưa thích. Nhìn chung em có tất cả những gì tôi mong muốn. Ban đầu, chúng tôi cũng không dám công khai tình cảm vì sợ bố mẹ em phản đối. Tuy nhiên, bằng sự nỗ lực của mình tôi cũng chứng tỏ cho bố mẹ thấy tôi có thể tin tưởng được, do đó bố mẹ em rất quý tôi. Mỗi khi hai đứa về chơi nhà, tôi qua nhà em chơi và ở đó hàng giờ bởi bố em và tôi có nhiều điểm chung, có thể nói chuyện về mọi chủ đề. Những tưởng tình cảm của hai đứa sẽ có một kết thúc đẹp, ấy vậy mà sóng gió nổi lên khoảng hơn một năm trước.

Ở thời điểm đó, tôi và em bắt đầu yêu xa vì tôi đã tốt nghiệp, tính học chương trình nghiên cứu sau đại học của mình ở một thành phố khác. Một ngày đẹp trời, em đột ngột đòi chia tay. Tôi rất sốc và không hiểu chuyện gì xảy ra. Hoá ra em đã tìm được một người khác “vui” hơn tôi. Lúc đó, tôi mất thăng bằng, mất ngủ rất nhiều đêm. Tôi cố gắng nói chuyện để thuyết phục em quay lại. Tuy nhiên, mọi nỗ lực đều vô ích. Em đã trở thành một người khác và làm những việc mà trước đây em thường chỉ trích tôi như uống rượu/bia hay tiệc tùng.

Cuộc tình của em với anh chàng người nước ngoài đó rồi cũng kết thúc trong một tháng vì nhiều lý do bao gồm cả khoảng cách sau tốt nghiệp lẫn việc anh chàng kia lại muốn quay lại với người cũ của mình. Tôi gặp lại em (cả bố mẹ nữa) ở lễ tốt nghiệp đại học của em. Đó là khởi đầu cho quá trình hàn gắn tình cảm của chúng tôi. Mùa hè năm ngoái, chúng tôi dành nhiều thời gian cho nhau và mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo. Chúng tôi cũng nói chuyện về những điểm được và chưa được của nhau để cùng thay đổi. Suốt một năm vừa rồi hai đứa vẫn yêu xa vì hiện tại em sống ở một thành phố khác. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn trò chuyện hàng ngày và tôi cũng dành thời gian đến thăm em khá đều đặn.

Mọi việc chẳng có gì để nói nếu không có sự việc xảy ra cách đây tầm 2 tháng. Hôm đó, tôi vừa thi đỗ kỳ thi cuối năm 2 của chương trình đào tạo sau đại học (đây là một kỳ thi rất căng thẳng mà tôi đã phải dốc toàn lực để chuẩn bị trong vòng 3 tháng trời). Sau chia vui với tôi, em tự dưng tỏ vẻ khó chịu. Hoá ra là em giận vì tôi không định làm em bất ngờ bằng cách đến thăm em cuối tuần đó. Thực sự tôi cũng cứng lưỡi chẳng biết nói gì vì trước khi thi đầu tôi không nghĩ được gì ngoài việc thi cử. Tôi giải thích rằng mình vừa mới thi xong nên cũng chỉ muốn nghỉ ngơi. Thêm vào đó, khoa tổ chức tiệc chúc mừng cho các học sinh vừa hoàn thành kỳ thi nên tôi muốn chia vui cùng các bạn của mình. Hơn nữa, tôi định bảo em đến chỗ tôi vào tuần sau đó, để tôi có dịp giới thiệu em với những người bạn cùng chỗ làm. Theo tôi thì đó là những lý do chính đáng.

Rồi em cũng xin lỗi tôi vì giận quá vô cớ. Tôi cũng bỏ qua vì nghĩ chắc em nhớ tôi nên rất muốn gặp nhau. Cứ tưởng là mọi việc chỉ dừng lại ở đó nhưng không, sau đó em bắt đầu cư xử rất lạ khi không nhắn tin tôi thường xuyên. Tôi hỏi em bảo đang suy nghĩ về mối quan hệ của hai đứa. 10 ngày sau em quyết định chia tay tôi một lần nữa, lần này tôi cũng vẫn tiếc nhưng không quá sốc. Theo phản xạ, tôi cũng cố gắng thuyết phục em trao đổi để tìm cách giải quyết nhưng không được. Tôi cảm thấy bất lực, không hiểu mình đã làm gì sai. Tôi biết mình không hoàn hảo nhưng đã cố gắng hết sức.

Tôi luôn ở bên để chia sẻ và động viên em, lắng nghe những gì em chia sẻ, chú ý đến sở thích của em, còn quan tâm cả gia đình em nữa. Tôi không hiểu vì sao em có thể vứt bỏ đi tình cảm hai đứa đã xây dựng gần 6 năm trời nhanh đến vậy. Em bảo tôi đang muốn đi tìm cái gì đó có thể cảm thấy “vui một cách tự nhiên” còn khi ở bên tôi thì em thấy mình phải cố gắng và không tự nhiên. Tôi là người giúp em bắt đầu một cuộc sống mới ở một thành phố mới khi em không có ai quen biết, nhưng bây giờ em có những người bạn mới nên em không cần tôi nữa.Tôi cho em cảm giác bình yên và an toàn nhưng có vẻ em đang muốn một cái gì khác nữa?

Hiện tại tôi cũng không cố gắng níu giữ em nữa (mặc dù bố mẹ em vẫn muốn chúng tôi quay lại với nhau) vì nghĩ mình không đáng phải bị như vậy. Tôi cũng mới gặp một người con gái, cô ấy làm tôi cảm thấy vui và ấm áp khi nói chuyện cũng như ở cạnh bên. Tôi cảm thấy mình đang hơi lưỡng lự. Tôi đã làm gì sai để cho mọi việc xảy ra như vậy? Liệu tôi có nên cho em một thời gian để suy nghĩ hay nên tập trung phát triển mối quan hệ mới của mình? Tôi đã có câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của những người ở ngoài cuộc. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tôi tâm sự.

Tuân

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top