Tôi 24 tuổi, năng động, có duyên, mặn mà, sinh ra ở một miền quê nghèo. Sau 4 năm học đại học, tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Tôi có một công việc xuất nhập khẩu cũng ổn định, có quá khứ buồn. Tôi từng bị dính bầu nhưng lại không may bị thai ngoài tử cung năm lớp 11. Khi đó ở miền quê nghèo, tôi không được trang bị mọi kiến thức cho mình, nếu không phát hiện sớm tôi sẽ chết và tất nhiên không giữ được cái thai. Tôi như sụp đổ khi mọi ánh mắt của bạn bè, hàng xóm dòm ngó, ba mẹ bị xúc phạm và buồn nhiều lắm. Bạn trai thì biến đi đâu mất tăm. Nhiều lần tôi cũng muốn chết đi, tuy nhiên không hiểu sao nhìn ba mẹ như vậy tôi mạnh mẽ lắm. Mặc kệ mọi người, tôi quyết định sống tốt, cuối cùng tôi cũng đậu đại học.

Năm 3 đại học tôi gặp anh. Sau một tháng quen nhau tôi lấy hết can đảm để nói cho anh về quá khứ của mình. Tôi cứ ngỡ chắc anh sẽ hoảng hồn và bỏ đi. Nhưng không, anh nhẹ nhàng ôm tôi và nói “Anh sẽ che chở và bù đắp cho em. Anh không quan trọng quá khứ của em như thế nào, chỉ cần em của hiện tại. Mình hãy cố gắng lên”. Lúc đó thì tôi chỉ biết hạnh phúc mặc dù vẫn hoài nghi. Hiện tại tôi và anh quen đã 3 năm rưỡi, chúng tôi vô cùng hạnh phúc, cùng nhau trải qua 2 năm sinh viên và một năm rưỡi ra trường, cùng vào Sài Gòn lập nghiệp, nói chung là gắn bó trong cuộc đời nhau.

Chúng tôi sống chung đã hơn một năm nay. Tôi và anh cùng quan điểm Tây hóa nên việc này cũng bình thường vì cả hai đã lớn, có thể quyết định cuộc đời của mình. Chúng tôi cảm thấy mình ngày càng yêu nhau hơn, không hề chán nản. Cứ hết thời gian làm việc lại về nhà lao vào nhau trò chuyện, đùa giỡn. Cũng có lúc cãi nhau nhưng chúng tôi cùng đưa ra ý kiến và cùng sửa lỗi. Anh lớn hơn tôi một tuổi nhưng vô cùng chín chắn. Anh đẹp trai, hiền và có thể gần như tốt về mọi mặt: không thích rượu chè (mặc dù tửu lượng cũng khá cao), không hút thuốc, cà phê, không đàn đúm, không game, luôn chiều chuộng tôi, luôn bên cạnh an ủi khi tôi bị stress công việc, luôn chia đôi với tôi việc nhà vì anh mặc định ai cũng đi làm kiếm tiền mà đàn ông thì sức dài vai rộng nên phải làm nhiều hơn. Anh luôn nhẹ nhàng với tôi trong mọi thứ.

Đặc biệt anh là người có chí cầu tiến rất cao. Anh thức đêm tới 12h và 4h sáng dậy học lập trình mà ban ngày vẫn làm công việc khác (vì ra trường chưa có kinh nghiệm về lập trình nên chưa xin được công việc như ý muốn). Anh nói phải có tiền để lo cho gia đình, mua được đất Sài Gòn nên ra sức cày. Ngoài thời gian đi làm, tôi còn đi học tiếng Anh để hỗ trợ thêm cho công việc. Tôi và anh cùng đặt ra chí hướng nên cùng nhau cố gắng để xây dựng nó, cùng động viên nhau. Tôi là phụ nữ hiện đại nhưng rất đảm đang, không bao giờ để anh ăn quán, kể cả nước ép hay món gì mới lạ thì cuối tuần tranh thủ làm và quán xuyến mọi chi tiêu.

Anh tự động đưa hết tiền lương, kể cả tiền boa (đặc thù công việc) cho tôi mặc dù tôi không đề cập tới. Anh rất tiết kiệm, quần áo cũ lắm mới chịu cho mua cái mới. Trước là sinh viên cũng chải chuốt nhưng từ khi quen tôi lại mặc kệ, anh nói không cần thiết. Tiết kiệm là vậy tuy nhiên mỗi tháng nhận lương xong là dẫn tôi đi mua váy, quần áo này kia. Công ty anh tổ chức du lịch, anh muốn dẫn tôi đi nên phải bỏ thêm tiền. Dù món tiền không nhiều nhưng tôi rất tiếc khi anh phải bỏ tiền ra, vì chúng tôi còn phải tự trả nợ sinh viên, tiền mua xe, điện thoại do lúc đầu chúng tôi lập nghiệp là con số 0, quan trọng hơn chúng tôi bắt đầu thực hiện báo hiếu cho gia đình của cả hai và phải chi tiêu mọi thứ. Biết tính tôi, anh tự cày thêm và cuối cùng cũng kiếm đủ số tiền đó.

Mỗi khi đi nhậu, đi ăn với bạn bè anh đều dẫn tôi theo, có lúc không thể dẫn theo thì mua đồ y như cái món mà anh ăn thấy ngon, bởi không muốn ăn một mình. Sẽ không có gì để nói nếu chuyện chỉ có vậy. Lúc anh quen tôi được 2 tháng, anh có nói chuyện với ba mẹ qua điện thoại. Lúc đó họ cũng mừng bảo chúng tôi về nhà anh chơi nhưng tôi chưa có dịp đi. Không may cho chúng tôi, nhà anh biết chuyện cũ của tôi (chúng tôi cùng quê, nhà cũng không xa nhau lắm). Tôi có khoe ảnh hai đứa lên mạng xã hội, vì vậy những người ở quê biết liền đem chuyện của tôi kể cho nhà anh nghe. Nhà anh lại có một điểm là vô cùng mê tín. Sẵn chuyện chúng tôi, họ liền đi coi bói. Thầy bói phán hai đứa không hợp nhau, làm ăn không ra. Nhà anh cấm tiệt chúng tôi quen nhau.

Tôi cũng buồn lắm và nói chia tay anh vài lần vì không muốn anh khó xử. Anh không chấp nhận và cực kỳ ghét mê tín. Anh bảo “Anh thương ba mẹ nhưng họ nói không phải cái gì cũng là đúng. Anh sẽ chứng minh cho ba mẹ thấy. Cho anh một thời gian”. Tôi lại cùng anh trải qua mọi thăng trầm của cuộc sống mặc dù ba mẹ anh luôn cấm cản. Bẵng qua một thời gian tôi nghĩ chắc nhà anh cũng suy nghĩ lại, nhưng giờ ba mẹ anh và chị anh làm căng hơn. Chị anh lại nói với tôi những lời khó nghe. Tôi biết họ vì thương anh, lo cho anh mới vậy nên không bao giờ trách móc bởi lẽ anh là con trai một trong gia đình 5 chị em. Họ sợ tôi từng có thai ngoài tử cung nên không sinh con cho anh được, rồi vấn đề không hợp tuổi nữa. Tôi lao đao và đau khổ lắm, suy nghĩ rất nhiều.

Tôi có nói chuyện với anh nhưng anh vẫn kiên định như lúc mới đầu gặp tôi. Anh nói “Đời người chỉ sống có một lần, hãy cứ sống cho bản thân đi. Về phần ba mẹ, anh gần chứng minh được rồi. Về chuyện có con, khoa học tiên tiến lắm, hai đứa mình sẽ cùng đi chữa nếu có vấn đề xấu nhất. Mình sẽ có con thôi. Hãy tin anh”. Tôi thực sự hạnh phúc khi gặp và quen anh nhưng cũng lo. Tôi làm vậy, ba mẹ anh buồn lòng nhiều lắm vì ba mẹ gọi anh là bất hiếu (anh không bao giờ cãi lời ba mẹ, vẫn cố gắng kiềm tiền để nuôi em ăn học). Tôi và anh một ngày xa nhau còn không được. Chẳng thà anh ngoại tình hay lý do nào khác thì tôi chấm dứt liền. Tôi chỉ thương anh phải chịu nhiều áp lực từ các phía. Tôi tin anh sau này sẽ giúp được tôi nhưng trước mắt sao khó khăn quá, biết phải làm sao? Tôi đã cố gắng sống tốt, chúng tôi đang dần thực hiện những ước mơ, vẽ ra tương lai, vậy mà người đời vẫn cứ chú ý đến quá khứ của tôi. Tôi mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là con gái. Hãy cho tôi lời khuyên, tôi tiếp tục là đúng hay sai?

Dương

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top