Vì tin tưởng, yêu thương mối tình đầu bằng cả trái tim nên mẹ đã mang thai hai con nhưng cha con trở mặt, thay đổi 180 độ, lẩn tránh trách nhiệm, mất hút. Lúc đầu mẹ ghét các con lắm, hận các con đã phá hỏng tương lai mẹ, vì các con mà mẹ không được bay nhảy vui chơi như những đứa bạn 21 tuổi cùng trang lứa. Nhưng suy đi nghĩ lại mẹ không muốn bỏ các con, lần đầu tới bác sĩ khám mẹ được nhìn hai con, dù chỉ mới to bằng hai quả quất mà thấy xúc động. Nhìn xung quanh cũng vô số người khốn khổ để mong có con nên mẹ lại có thêm động lực nhắc nhở mình phải chăm lo bản thân, quan tâm các con, ăn thật nhiều.
Ngày mẹ lâm bồn, có ông bà, hai bác và mẹ đỡ đầu của các con, họ chờ đợi mong ngóng và sau 14 tiếng các con chào đời. Sinh thường nên ai cũng lo cho sinh mệnh hai con nhưng trời thương nên mẹ sinh hai con đều khoẻ mạnh, nếp tẻ đủ cả. Mấy tháng đầu chăm con rất cực, mẹ không biết thay bỉm thế nào, toàn ông bà ngoại con giúp, cũng không biết vì sao con khóc. Hai tay hai con, mẹ vừa sợ vừa hạnh phúc. Ngày nào cũng được nhìn hai con vui vẻ, cười bi bo nói chuyện với mẹ, mẹ yêu lắm. Nhìn các con lớn lên từng ngày, mẹ vừa vui vừa sợ, vui vì thấy đã làm tròn bổn phận một người mẹ, lo vì biết sẽ có ngày các con trưởng thành, biết tự mình lập nghiệp thì mẹ lại cô đơn.
Khi hai con đủ cứng cáp, mẹ yêu tâm giao con cho ông bà để đi học tiếp, nhưng chưa được bao lâu thì lại phải bảo lưu vì bệnh. Mẹ mắc bệnh từ rất lâu nhưng không hề biết, bác sĩ khuyên phải trị ngay, bắt buộc phải cắt bỏ buồng trứng. Vì sức khoẻ của bản thân, mẹ muốn mình mạnh khoẻ để chăm lo các con, có hai con là mẹ thấy hạnh phúc rồi nên không hề hối hận khi quyết định cắt bỏ. Mẹ nghĩ phải chăng tất cả đã được sắp đặt từ trước? Mẹ có các con để sau này nếu không ai yêu mẹ nữa (vì lý do mẹ không thể sinh thêm) thì vẫn sẽ có hai con bên mình an ủi.
4 năm rồi, mẹ đã hoàn thành chương trình học, tính sẽ học lên nữa vì đam mê nhưng hiện tại mẹ hài lòng với công việc đang có, đi làm có tiền nuôi con không phiền đến ông bà các bác nữa. Nhìn hai con bụ bẫm, đáng yêu, không quấy khóc là mẹ thấy mình thật may mắn. Đi đâu cũng được mọi người khen hai con, cô giáo cũng mến trò ngoan nên mẹ không thể không hãnh diện. 4 năm, không một tin nhắn, không một lá thư hỏi han thì cha con lại xuất hiện, muốn cưới mẹ, các con thấy có nực cười không? Lúc mẹ mang thai ốm nghén, khổ nhọc học cách chăm con thì cha ở đâu? Tất nhiên mẹ từ chối, thăm con thì chắc chắn mẹ sẽ cho nhưng không phải lúc này.
Dù lý do gì đi nữa mẹ cũng không muốn lấy cha các con, cha con ngụy biện vì đi du học rồi kiếm tiền mới đi nhận con, thật quá hoang đường. Một lời nguỵ biện gian dối trắng trợn, chắc cha con đã kết hôn nhưng vợ không sinh được nên mới tìm đến mẹ con mình. Cuộc sống mẹ con mình đã ổn định rồi, mẹ không muốn bị ai đó đến quấy phá nữa. Mẹ thấy để có gia đình hạnh phúc không nhất thiết phải có đủ cha mẹ, tình yêu mình dành cho đứa trẻ lớn đến đâu mới là quan trọng, có cả cha lẫn mẹ nhưng không được yêu thương hay phải chứng kiến cha mẹ cãi cọ thì hạnh phúc sao?
Một lần nữa mẹ cảm ơn hai con đã đến bên mẹ, chia sẻ buồn vui. Nếu không có các con thì giờ mẹ đã là người phụ nữ khốn khổ, không con mà lại không thể mang thai, nghĩ thôi mẹ đã thấy bất hạnh, đau khổ đến nhường nào rồi. Nhưng duyên trời đã định, mẹ có các con trước khi điều bất hạnh đó xảy ra. Mẹ yêu các con nhiều lắm, hai cục cưng của mẹ.
Ngân
Post a Comment