Tôi có người chị xinh đẹp, hát hay như ca sĩ, đảm đang, khéo léo nhất nhà. Chị thương yêu bố mẹ, đối xử tốt và rộng lượng với tất cả anh chị em, tuy nhiên trong đường tình cảm không được may mắn. Tôi nghĩ phần lớn do chị quá hy sinh nên hình thành tâm lý ỷ lại cho những ai ở cạnh chị. Người anh rể hiện tại (gọi anh rể nhưng thật ra chưa cưới), là người có lối sống quá khác biệt với gia đình tôi. Anh đang học tại chức sắp ra trường, thu nhập bấp bênh. Ban đầu, cả nhà tôi đều phản đối, chị vẫn chịu đựng và yêu thương anh, khiến gia đình tôi không còn cách nào khác đành chấp nhận và mong anh sẽ thay đổi; vậy mà sau bao năm vẫn vậy. Chị tôi một mình cáng đáng mọi công việc trong cuộc sống riêng tư của hai người, từ kiếm tiền cho đến giặt giũ cơm nước. Anh có lối sống thất thường, ngày ngủ đêm thức, chị tôi cũng chiều anh, đôi lúc thức theo anh, trò chuyện cho anh vui. Có hôm tôi ghé chơi, anh đi 23h30 mới về, chị cũng ráng chờ để cơm bưng rước rót cho anh, tay bưng mâm, tay vịn từng bậc thang thẳng đứng, đưa cơm lên gác xép cho anh, tôi trông thấy mà xót.
Nói thêm, anh không được lòng bố mẹ ruột, ông bà đã từ mặt mười mấy năm trước. Anh bôn ba lập nghiệp, đến giờ vẫn chưa có gì trong tay. Anh còn một đứa con riêng gửi ông bà nuôi, nay đã lớn. Vừa rồi, anh thua độ một số tiền không nhỏ, chị tôi làm dữ vài hôm rồi cũng đứng ra trả nợ giúp anh. Chị nói rằng gia đình anh đã giúp trả số nợ đó nhưng tôi nghĩ chị nói dối, vì tôi biết chị có mượn một số tiền của người thân. Hơn nữa, mười mấy năm đi làm, lương không thấp nhưng chị không để ra được đồng nào. Gia đình tôi không hề phàn nàn chuyện anh công việc bấp bênh hay chì chiết lỗi lầm của anh. Bố mẹ tôi biết chị thương anh nên cũng không muốn đẩy con vào thế khó xử. Thế nhưng, anh không những không làm được việc lớn việc nhỏ, đến đối nhân xử thế cũng không được nốt.
Mỗi lần về nhà bố mẹ chơi, anh không phụ giúp gì cả, thích ngủ đến mấy giờ thì ngủ, có hôm đến một giờ chiều. Vậy mà anh vừa thức dậy, chị tôi đang ngủ trưa cũng lật đật dậy dọn cơm cho anh ăn. Ăn xong, anh mở điện thoại xem, chị tôi cũng ráng ngồi hưởng ứng. Anh còn có thói quen sai chị đi lấy cái này cái kia, lúc chị tôi lỡ làm hư cái gì hay anh không ưng thì sẽ “chỉ bảo” chị ngay trước mặt bố mẹ và tôi. Khi trò chuyện, anh còn có tật hay cắt ngang lời nói của người khác, hay ra vẻ, thiếu khiêm tốn, văng tục khi có người lớn. Anh chỉ được mỗi điểm là không biết uống rượu, không lăng nhăng, còn lại tôi chẳng thấy điểm nào tốt. Tôi biết mình không nên chỉ nhìn bề nổi mà đánh giá một con người, cũng không nên để ý lối sinh hoạt cá nhân của người khác. Thế nhưng tôi vẫn nghĩ, nếu như anh có thể thay đổi lối sống để dung hòa với gia đình tôi thì vẫn tốt hơn là để mọi người phải miễn cưỡng chấp nhận anh.
Tôi cũng biết mình không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của chị nhưng vẫn lo, chị cứ làm trụ cột mãi như vậy không may gặp lúc sa cơ lỡ vận, ốm đau bệnh tật, anh sẽ lo được cho chị sao; hơn nữa, hai người chỉ là sống tạm bợ. Vừa rồi có tính chuyện cưới xin nhưng không biết vì lý do gì mà anh không chịu cưới chị. Anh đã đưa chị về ra mắt bố mẹ anh, hai bác rất hài lòng nhưng không nhắc gì chuyện đám cưới, cũng chưa có ai đến nhà tôi đặt vấn đề cưới xin. Lần anh nói không cưới, chị cũng giận đòi bỏ, rồi đâu lại vào đấy. Tôi không biết cuộc sống tạm bợ như vậy sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ. Mong được các bạn chia sẻ.
Liên
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)
Post a Comment