Tôi kết hôn hơn 6 năm, có một bé. Vợ chồng tôi đều là viên chức nhà nước, kinh tế ổn định, quen nhau khi học chung trường đại học.
Tôi hiền lành, sống lành mạnh, chưa từng yêu ai, có học vấn khá tốt. Tôi đồng ý quen anh chỉ vì muốn tìm hiểu xem thế nào chứ chưa có cảm tình gì. Chuyện tình cảm của chúng tôi không tốt đẹp, không vui vẻ, bạn bè cũng thấy chúng tôi lệch về nhiều thứ, nhất là cách sống. Trong thời gian quen nhau, tôi phát hiện anh chơi cá độ đá bóng nhưng không nỡ chia tay vì anh năn nỉ, sợ anh thất tình mà bỏ bê việc học (vì thi đậu ngành đang học không dễ). Tôi nghĩ sẽ giúp anh nhận ra rằng khi sa ngã vẫn có tôi ở bên, anh sẽ biết mà thay đổi.
Trong thời gian quen, chúng tôi cũng chia tay khá nhiều lần rồi quay lại. Anh cứ năn nỉ, viết thư, chờ cả đêm mưa, còn tức giận phá hết quà đã tặng tôi. Tôi lại mủi lòng mà đi quá giới hạn (lúc đó tôi ngây thơ lắm, thấy rất dại khờ). Thời gian chia tay lâu nhất là hơn một năm, lúc đó tôi có tìm hiểu người khác được vài tháng, còn nghe nói anh có quen vài người. Năm cuối đại học, tôi có suy nghĩ khá cổ hủ nên không dám nghĩ sẽ quen được ai khác, dù biết tật xấu của anh và anh khá vô tâm. Mẹ có cản nhưng tôi không dám nói lý do nhạy cảm kia cho mẹ biết, sợ mẹ buồn. Một lý do nữa để tôi quay lại là do gia đình anh khá tốt và quý mến tôi.
Ra trường một năm, chúng tôi làm đám cưới. Ngày đi chụp hình cưới cũng giận hờn nhau, bạn bè đi cùng thấy anh vô tâm. Mấy năm đầu hôn nhân, cuộc sống khá êm đềm, không quá hạnh phúc nhưng tạm ổn. Gia đình chồng tôi rất tốt, kinh tế chúng tôi không thiếu thốn, tôi với bố mẹ chồng hòa thuận, không có xích mích gì lớn. Anh và bố mẹ anh hơi mâu thuẫn chỉ vì anh ham chơi, không có chí tiến thủ. Thời gian sau, chúng tôi ở riêng nhưng ở nhà thuê vì công việc, tôi nghĩ khi ra riêng anh sẽ có trách nhiệm với gia đình hơn, quan tâm mẹ con tôi hơn. Vậy mà anh thiếu trách nhiệm của người chồng, người cha. Con ốm anh ít quan tâm, đồ đạc trong nhà cũng chỉ mình tôi tính toán mua sắm cho hợp lý, anh chỉ đi làm và đưa tiền về. Tính tôi cầu toàn nên lo hết việc nhà, vẫn đi làm, sáng chiều đưa đón con, đôi khi anh rảnh rỗi hoặc về sớm hơn mà rất ít tự giác giúp tôi.
Anh khá nhiệt tình với bạn bè, giỏi ăn nói, nhậu về khá muộn, hờ hững với vợ con. Tôi càng thất vọng hơn khi anh lại dính vô nợ nần vì cá độ như trước đây. Tôi vì con, cũng muốn gia đình đầy đủ nên bỏ qua, chỉ khuyên anh không nên chơi nữa. Cũng từ đó, sự tôn trọng và tình cảm của tôi với chồng vơi dần, tôi trở nên cục cằn và khó chịu hơn. Có vài lần tôi làm anh mất mặt trước gia đình và bạn bè. Mỗi khi giận nhau, tôi chỉ mong cả hai nói chuyện rõ ràng. Tôi sai khi làm anh mất mặt thì tôi cũng xin lỗi, cố gắng nói ngọt hơn để làm hòa. Anh thì không, lúc nào cũng trách tôi cằn nhằn, khó chịu. Chúng tôi khi giận là chiến tranh lạnh cả tháng trời, không thể nói chuyện nghiêm túc với nhau. Tôi mong cãi nhau để giải quyết vấn đề cho nhanh, nhưng cái tôi của cả hai quá lớn.
Con tôi giờ hơn 5 tuổi nhưng chỉ theo mẹ, bố ít dành thời gian cho gia đình. Từ khi dính vô nợ nần, anh đi làm nhiều hơn để trả nợ, cũng không ảnh hưởng đến kinh tế vì thu nhập chồng tôi khá ổn, đồng thời tôi sống khá tiết kiệm. Tôi thấy cũng xót anh, hỏi anh nợ bao nhiêu để vay mượn, không phải đi làm nhiều mà dành thời gian cho mẹ con tôi. Cứ tưởng khi anh sai lầm sẽ biết sửa lỗi, bớt nhậu nhẹt, bớt hút thuốc, bớt cà phê cuối tuần, tham gia dạy dỗ con, có trách nhiệm hơn, vậy mà dường như anh chỉ được vài bữa lại thế.
Chuyện vợ chồng tôi khá nhạt nhẽo, tôi cũng không dám nghi ngờ anh ngoại tình. Tôi cầu toàn, chúng tôi đều có học vấn, vì thế cũng đòi hỏi anh phải theo ý tôi. Tôi trách anh sao có học thức mà dính vô toàn thứ vô bổ, ảnh hưởng sức khỏe, trong khi tôi chăm sóc anh và con luôn chu đáo. Tôi cũng đưa anh tiền để trả nợ bớt. Tôi nhiều lần định ly hôn mà cứ nghĩ không can tâm với những gì mình hy sinh, thấy tội nghiệp con, thấy tôi có đến nỗi nào đâu mà phải chịu mang tiếng một đời chồng, nên lại không dám dứt khoát. Tôi nhiều lần khóc ướt gối suốt đêm, thấy mình cũng có cái sai, hay mất bình tĩnh, đòi hỏi anh theo ý mình. Tôi cũng nghĩ đến điểm tốt của anh: gia đình chồng tốt, kinh tế khá, anh hiền, không bao giờ đánh đập tôi, có học vấn ngang tôi nhưng thu nhập tốt hơn, giao tiếp tốt, không khắt khe với vợ con về tiền bạc, không gia trưởng. Vì thế tôi lại bỏ qua tật xấu của anh mà tiếp tục cùng phấn đấu.
Rồi sức chịu đựng nào cũng có hạn, đợt này tôi bắt anh phải nói chuyện rõ ràng, tôi sốc khi biết bao năm nay anh vẫn chơi liên tục, số tiền nợ quá lớn, anh nói không thoát được vòng nợ nần, không thể mang hạnh phúc cho mẹ con tôi dù còn yêu, mong có người khác mang lại hạnh phúc cho mẹ con tôi. Chúng tôi quyết định ly thân trước (tôi muốn ly hôn ngay lập tức nhưng đang vướng một vấn đề). Giờ qua 2 tháng ly thân, tâm trạng tôi khá thoải mái, không còn khóc nhiều như trước kia, có điều tôi không can tâm, thêm áp lực từ công việc nên không thể làm gì được, luôn mất bình tĩnh. Tôi hay so với bạn bè, chỉ thua bạn ở "hạnh phúc".
Bao năm nay tôi chưa từng có ý định sinh thêm bé nữa vì không dám. Nhiều khi thấy bạn bè hạnh phúc, cuộc sống đơn giản, tôi chỉ mong anh thay đổi, vợ chồng cùng chí hướng mà sao khó quá. Tôi đang lăn tăn làm sao để sống với tâm lý một đời chồng, sau này có ai tốt để yêu thương mẹ con tôi không? Tôi rất sợ cảm giác cô đơn, tự gặm nhấm nỗi buồn, sợ cứ thế này sẽ sa ngã vô ai đó. Tôi cũng sợ không dứt khoát ly hôn được dù bạn bè thân từ đại học khuyên rất nhiều. Mọi người giúp tôi hướng giải quyết được không? Tôi có nên cho chồng cơ hội nữa?
Hoài
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment