Tôi 26 tuổi, anh 28 tuổi, yêu được 4 năm với nhiều sóng gió, khó khăn. Còn một tháng nữa, nếu đúng theo kế hoạch, chúng tôi sẽ làm đám cưới.
4 năm trước, công việc của anh không thuận lợi, công ty phá sản. Lúc đó, tôi vừa ra trường đi làm, không thể giúp được gì nhiều. Anh chẳng còn nơi nào nương tựa nên sống cùng tôi và anh trai tôi cho đến tận giờ. Nhiều khó khăn đã trải qua trong khi anh xin việc làm và cả vấn đề tài chính. Chuyện này gia đình anh không biết, chỉ mình tôi biết. Chúng tôi vượt qua nhiều khó khăn mới có cuộc sống, công việc ổn định như hiện tại. Trong thời gian qua, chưa bao giờ chúng tôi vượt qua giới hạn vì cả hai muốn giữ cho nhau đến ngày cưới.
Anh là một người đàn ông tốt, tử tế, đàng hoàng, lo cho tôi rất nhiều từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Anh hướng ngoại, tôi hướng nội. Từ bé, tôi sống trong gia đình có bố nhậu nhiều, hay đánh đập và chửi rủa mẹ. Trong ký ức đến hiện tại tôi không thích người nhậu nhiều cho lắm, có lẽ bị ảnh hưởng từ quá khứ; tuy nhiên anh không say xỉn bê tha mà có điểm dừng.
Trải qua nhiều năm khó khăn, công việc của anh giờ cũng ổn định và có chiều hướng tốt. Tôi cũng làm văn phòng, buổi tối hay ngày nghỉ làm thêm các món ăn vặt, viết bài thuê để kiếm thêm. Tính tôi chăm chỉ, sống tiết kiệm, tự lập vì lớn lên từ vùng quê nghèo khó, gia đình cũng không khá giả gì. Tôi và anh rất ít khi đi chơi, buổi tối hay cuối tuần anh đa phần bận nhậu với khách hàng, tiệc tùng với mọi người ở công ty.
Gần cưới rồi mà khi có xích mích anh lại bảo tôi suy nghĩ kỹ về quyết định chọn lựa anh, để sau này khỏi hối hận. Anh bảo sao mỗi lần giúp tôi làm việc nhà này kia thì tôi vui vẻ, chẳng khó chịu gì; đến lúc anh đi nhậu tôi lại khó chịu. Anh bảo bản thân là người thích nhậu, còn tôi ghét nhậu; anh thích ăn chơi còn tôi không thích, tôi là người phụ nữ của gia đình. Anh chỉ có vấn đề hay nhậu thôi, các vấn đề khác bình thường, đối xử ba mẹ tôi cũng tốt.
Anh bảo sao khi anh nhậu về tôi không vui vẻ, không ngọt ngào, rằng tôi không phù hợp với tính cách của anh. Tôi thật sự thấy buồn. Chúng tôi đã định ngày cưới, chụp hình cưới hết rồi. Tôi nói với anh rằng mình chấp nhận được nên mới quyết định kết hôn, biết rằng con người không ai hoàn hảo cả; tâm trạng có lúc này lúc kia, anh nhậu nhiều không thể bắt tôi cũng vui vẻ được. Tôi nói ra nhưng không để bụng, qua ngày lại vui vẻ bình thường. Tính tôi không giận lâu được, vì nếu buồn bực tôi sẽ không có tâm trạng để làm việc gì tốt cả.
Tôi nói anh hãy suy nghĩ thật kỹ trong vòng 10 ngày tới và đưa ra câu trả lời. Dù anh có chấp nhận dừng lại, tôi vẫn tôn trọng quyết định của anh. Nếu anh thật sự cần tôi, cảm thấy hạnh phúc thì tôi mới cưới, trên tinh thần tự nguyện, không ai ép buộc ai. Tôi không muốn anh thương hại. Rất mong được các bạn chia sẻ cùng tôi.
Hường
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment