Mấy ngày nay tôi sống như người mất hồn, không bao giờ tôi có thể tưởng tượng ra, cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh éo le đầy nước mắt như thế.

Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, cuộc sống của tôi yên ả và bình lặng như rất nhiều các cô gái khác. Chồng tôi đang công tác trong ngành công an, anh hơn tôi gần 1 giáp. Chồng tôi bản tính hiền lành, chu đáo, nhưng vì đặc thù công việc anh thường hay phải đi sớm về muộn.

Tôi hiền lành, nên chẳng mấy khi kiếm chuyện xích mích với chồng, cũng có khi vợ chồng bát đũa xô nhau, nhưng cũng chỉ một lúc sau lại làm lành. Chông tôi không lãng mạn, anh chưa bao giờ mua hoa tặng vợ hay làm những điều khiến tôi bất ngờ, nhưng ở anh tôi tìm thấy sự chân thành. Nói chung, tôi hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Kết hôm được gần chục năm, tôi sinh cho chồng 2 cô con gái xinh xắn, ngoan ngoãn, tôi biết anh vẫn muốn có con trai nhưng vì đang công tác nên không sinh thêm được. Chồng tôi chiều chuộng 2 con gái lắm, 2 đứa cũng quấn bố. Chỉ có mẹ chồng tôi có vẻ không hài lòng, dù bà vẫn chăm sóc cho 2 cô cháu gái, nhưng bà vẫn bóng gió chuyện bắt tôi đẻ cho bà đứa cháu đích tôn nối dõi tông đường, vì nhà anh chỉ có mình anh là con trai. Thỉnh thoảng, mẹ chồng nhắc đến, chồng tôi cáu bảo, con nào chẳng là con.

2 con gái tôi càng lớn càng xinh, con gái lớn chăm ngoan, học giỏi, năm nào cũng dẫn đầu lớp, con gái bé thì ngoan ngoãn, đáng yêu. Tôi luôn thấy tự hào vì các con của mình.

Bố mẹ chồng tôi đều là công chức về hưu, mẹ chồng tôi khỏe mạnh, nhưng bố chồng thì nghễnh ngãng ốm bệnh từ mấy năm nay. Bố chồng tôi bị tim độ 4, huyết áp cao. Cách đây không lâu, bố chồng tôi trượt ngã trong nhà tắm, khi phát hiện đưa ông lên viện thì ông đã bị liệt nửa người, xuất viện về nhà ông chỉ nằm một chỗ. Vì các chị gái chồng đều đi lấy chồng xa, nên việc chăm nom bố chồng đều do một tay tôi đảm nhiệm. Từ ăn uống, vệ sinh tôi đều một tay lo lắng, chẳng chút nề hà. Chỉ có việc tắm rửa cho bố chồng là mẹ tôi làm, dù sao tôi cũng là phận dâu, nhiều cái không tiện.

Mô tả ảnh.
Ảnh minh họa

Bố chồng tôi trụ được 4 tháng thì qua đời sau một cơn đau tim đột ngột. Tôi rất thương ông, bởi từ ngày tôi về làm dâu, bố chồng rất quý và tốt với tôi.

Lo tang lễ cho bố chồng xong, tôi như phát ốm vì quá mệt mỏi, thế nhưng, trong khi gia đình tôi đang rối bời thì một chuyện động trời xảy ra.

Hôm đó, giữa lúc cả gia đình, họ hàng đang họp gia đình để thống nhất lại một số chuyện sau đám tang thì xuất hiện một người phụ nữ dắt theo một cậu bé tầm 3 tuổi tìm đến. Tôi chưa kịp hỏi ai thì người này lên tiếng, hỏi tôi có phải vợ anh Lâm không. Tôi gật đầu. Cô ta nói, có thể cho cô ta vào thắp một nén nhang cho bố chồng tôi trước không, rồi sẽ thưa chuyện với mọi người. Tôi đưa cô ta vào nhà, liếc mắt xuống nhìn cậu bé, tim tôi bỗng đập liên hồi, thằng bé nhìn quen lắm.

Thắp hương xong, kéo thằng bé lại gần, trước toàn thể họ hàng, cô ta nói: “Hôm nay con mang con trai anh Lâm, cháu nội ông bà đến đây chịu tang ông”. Cô ta nói dứt lời, mẹ chồng tôi đứng bật dậy, tất cả mọi người đều bàng hoàng nhốn nháo. Đúng lúc này, chồng tôi từ trên gác đi xuống, nhìn thấy mẹ con người phụ nữ, mặt chồng tôi tái mét, anh lao xuống, nắm lấy tay cô ta lôi ra ngoài, người phụ nữ giằng ra, cô ta khóc lớn, vừa khóc, vừa nói: “Anh bỏ em ra, đến mức này rồi, anh còn muốn che giấu làm gì nữa. Em không cần gì cả, không cần danh phận, nhưng phải để con trai chúng ta có một gia đình chứ. Ông nội mất, nó có quyền được đến thắp nén nhang, sao anh ác thế”.

Chồng tôi buông cô ta ra, anh ngồi thụp xuống ôm đầu. Tôi như người mất hồn loạng choạng bước ra, 3 con người đối mặt với nhau,  ở góc kia, 3 đứa trẻ cũng sợ hãi đứng rúm vào một góc. Trời ơi, sao lại oan trái, nghịch cảnh thế này.

Chồng tôi thú nhận, anh đi lại với người phụ nữ này đã gần 4 năm nay. Cô ấy đã vì anh mà chấp nhận trở thành người đàn bà trong bóng tối. Con trai cô ấy 3 tuổi, bằng tuổi với con gái út của tôi. Chồng tôi ngoại tình ngần ấy năm trời mà tôi không hề hay biết.

Không có lời nào có thể diễn tả được nỗi đau đớn trong lòng tôi khi ấy, tôi có tội tình gì đâu. Chồng tôi, sao nỡ nhẫn tâm với mẹ con tôi như thế chứ. Giờ tôi phải làm gì để đối diện với chuyện này đây. Tôi đau đớn, thất vọng, khổ tâm đến mức muốn tự tử chết đi cho xong.

Post a Comment

 
Top