Tôi 32 tuổi, chưa lập gia đình, đã tốt nghiệp đại học và đang làm công việc văn phòng cho một công ty tại Hà Nội. Cũng nói thêm một chút về bản thân: Tôi sinh ra trong một vùng quê cách Hà Nội khoảng 100km. Khi mang thai tôi đến tháng thứ 6, mẹ bị cảm nên tôi bị ảnh hưởng và có những khuyết tật trên khuôn mặt (2 bên hàm bị lệch), cũng may không bị ảnh hưởng gì về mặt trí tuệ. Tôi ý thức được về sự thiệt thòi của bản thân nên từ nhỏ đã luôn cố gắng học tập và vươn lên trong cuộc sống. Truớc đây tôi đã trải qua 2 mối tình nhưng mọi chuyện đều không đi đến đâu. Tôi luôn trân trọng và cảm ơn những người đến bên mình bởi biết nhan sắc luôn là cái đầu tiên mà đàn ông tìm kiếm. Vì thế với một người như tôi, tìm được người đủ tốt để chấp nhận và yêu thương mình là điều không dễ.
Tôi có một người bạn, anh học cùng tôi từ cấp 2, hết lớp 9 anh nghỉ học đi làm. Từ đó, chúng tôi vẫn giữ liên lạc, gặp nhau mỗi năm một vài lần trong những dịp họp lớp hay đám cưới, tụ tập bạn bè. Giờ anh đang làm công việc tự do ở quê. Bình thường chúng tôi trò chuyện với nhau khá vui vẻ, thoải mái. Anh chơi với bạn bè rất nhiệt tình và bọn tôi cũng quý anh. Bên cạnh đó, anh lại là người có quá khứ không hay ho. Có nhiều tin đồn về việc chơi bời của anh, anh từng qua lại và có con riêng với một người mà theo anh kể là từng làm cave.
Khi người kia mang bầu anh không cưới vì không chấp nhận được tính cách của người ta và không xác định được đứa bé có phải là con mình hay không (đứa bé giờ đã hơn 4 tuổi đang sống cùng mẹ). Từ đầu năm nay, anh quan tâm nhiều hơn đến tôi và tôi cảm nhận được những tình cảm khác ở anh. Rồi tình cảm lớn dần và chúng tôi yêu nhau. Bên anh tôi thấy anh là người nhanh nhẹn, tình cảm, hiểu tâm lý của tôi. Tôi đã tin anh và chấp nhận quá khứ đó vì nghĩ hiện tại mới là điều quan trọng. Tôi rất vui và hạnh phúc. Anh đã đưa tôi về nhà chơi và hỏi có đồng ý làm vợ anh không. Anh muốn chúng tôi cưới trong năm nay vì cả hai không còn trẻ.
Anh nói anh và người kia đã chấm dứt rồi, 2 mẹ con người đó đang ở tận Lạng Sơn, giờ họ chỉ liên lạc với nhau vì đứa bé. Tình cờ cách đây một tuần, có nick lạ của một người phụ nữ gửi lời mời kết bạn với tôi. Tôi không có thói quen kết bạn với người lạ nên vào xem đó là ai trước khi đồng ý. Vào đó tôi thấy bức hình anh chụp chung từ ngày xưa. Tôi thấy nghi ngờ và tự hỏi sao đến giờ này người đó vẫn còn đăng bức ảnh như vậy. Trong danh sách bạn bè của người đó có nhiều người trong danh sách bạn bè của anh.
Tôi đã điều tra và biết được 2 mẹ con người này đang ở trên thành phố của quê tôi, chỉ cách nhà tôi và anh khoảng 25km. Tôi hỏi anh, anh xin lỗi vì đã nói dối. Tôi hỏi lại rằng anh và người đó chấm dứt lâu chưa, lúc này anh mới thừa nhận vừa chấm dứt năm ngoái. Tại sao anh lại lừa dối khi nói 2 mẹ con người đó ở tận Lạng Sơn, tại sao anh lại có thể qua lại với người mà anh cho rằng không ra gì như vậy trong suốt mấy năm trời? Nếu chỉ là chơi bời, nếu không chấp nhận cưới thì anh nên dứt khoát ngay từ đầu với người đó chứ. Còn đứa bé nếu muốn xác định có phải con anh hay không cũng đâu có khó gì. Qua tìm hiểu tôi cũng biết được anh chỉ chu cấp cho đứa bé khi mẹ nó mang bầu và sau khi sinh một thời gian ngắn (việc này anh cũng thừa nhận với tôi). Tôi không hiểu được anh. Lẽ nào ở anh tồn tại 2 mặt khác nhau đến vậy? Anh có thể sống buông thả bản thân và vô trách nhiệm với chính con mình như thế hay sao? Tôi vô cùng đau khổ và thất vọng. Sau đó đã nói lời chia tay dù trong lòng còn yêu anh nhưng niềm tin thì đã bị anh đạp đổ.
Anh xin lỗi tôi rất nhiều và giải thích rằng nói dối vì không muốn tôi phải buồn, phải nghĩ. Anh xin tôi cho anh cơ hội. Nhìn anh tiều tụy tôi lại thấy dao động. Mấy ngày nay tôi mất ngủ, không tập trung được vào công việc, cũng không còn đủ tỉnh táo để biết mình phải làm gì. Khoảng cách giữa anh và người đó quá gần, giữa họ lại tồn tại sợi dây là đứa bé, liệu họ có dễ dàng cắt đứt duyên phận với nhau hay không? Anh đã nói dối tôi một lần thì không biết có lần thứ hai? Tôi sẽ sống mà luôn bất an với mối quan hệ giữa họ. Thêm vào nữa, lại có những tin đồn về việc chơi cờ bạc, nợ nần trong quá khứ của anh. Bố mẹ anh ly thân từ khi anh còn nhỏ vì bố có người khác. Anh trai anh đánh vợ đến mức phải đi tù vài tháng, vợ chồng đã ly dị. Liệu tôi có hạnh phúc khi đến bên anh và sống trong một gia đình có quá nhiều phức tạp như vậy?
Lý trí bảo tôi phải buông, nhưng con tim lại mù quáng với nỗi nhớ anh đến quay quắt. Có lẽ tôi đã sai khi chưa tìm hiểu kỹ về anh mà đã để tình cảm của mình phát triển đến mức này. Tôi có nên nhắm mắt đưa chân đánh cược cuộc đời mình? Tôi còn yêu anh hay chỉ là tôi sợ khi phải đối diện với nỗi cô đơn của chính mình? Tôi đã nhiều tuổi, lại có những khiếm khuyết về ngoại hình, liệu tôi có tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình hay không?
Thư
Post a Comment