Cuộc hôn nhân của chúng ta đã không còn cứu vãn được nữa. Người ta bảo chỉ có những người đàn ông yêu vợ mới chia sẻ việc nhà cùng vợ, anh là người đàn ông như thế, biết chia sẻ cùng vợ khi rảnh rỗi nhưng sao em không thể cảm nhận được anh đang yêu thương em, thay vào đó chỉ là trách nhiệm và anh đang bảo vệ lòng tự trọng của mình. Anh không nói nhưng em biết anh đang rất chán và vì các con anh cố gắng sống. Bản thân em cũng muốn vất bỏ mọi thứ để tâm mình được thanh thản nhưng cũng như anh, em vì con mà cố gắng.

Em từng muốn ôm con đi nhưng phải thừa nhận rằng mình em không thể nào cho con được cuộc sống vật chất, môi trường học tập như hiện giờ; làm như thế là tước đi quyền lợi của chúng. Là một người mẹ, em không đang tâm. Vì vậy em tiếp tục ở đây với cuộc sống hôn nhân không tình yêu. Em trầm cảm, stress, đang khóc nức nở khi viết những dòng thư này cho anh. Em biết sớm muộn gì cũng sẽ có người thứ ba xuất hiện, không phải em đa nghi nhưng trong hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ điều đó là hiển nhiên. Trước và sau hôn nhân điều này đã xảy ra rồi nhưng vì nhiều lý do mà hai ta vẫn cố gắng để giữ gia đình đến nay.

Xâu chuỗi vấn đề, em thấy anh nói đúng, chúng ta quá vội vàng. Một buổi cầu hôn không hoa, không nhẫn, không lãng mạn, chỉ đơn giản là lời thông báo như thể bù đắp cho cái thai em đã bỏ, như chứng minh anh không phải hạng "quất ngựa truy phong", anh đã ngấp nghé 40 nên chấp nhận chơi ván bài ngửa với ông trời. Nghĩ lại em thấy mình rẻ tiền và ngu dại quá. Nếu thời gian quay trở lại, em sẽ không bao giờ đồng ý để hai ta phải sống khổ thế này. Từ khi có bầu con trai đến nay (cũng hơn 6 năm rồi), dường như mình đã ly thân, có gần nhau đi nữa cũng bởi nhu cầu sinh lý của anh hoặc anh cho rằng em muốn thế nên đành cố gắng lao vào rồi thôi. Rồi ngày mai lại như ngày hôm qua, không trò chuyện, không chủ động thân mật hay chỉ là những cử chỉ bá cổ, nắm tay nhẹ nhàng.

Em không nghĩ anh là người chồng không tốt mà chỉ cảm thấy mình thật quá kém cỏi nên người đàn ông bên cạnh mới lãnh đạm như thế. Chúng ta đã có rất nhiều cuộc trò chuyện thẳng thắn, em đã đấu tranh rất nhiều để anh hiểu được lòng em mà thay đổi nhưng đâu lại vào đấy. Giờ đây, em xác nhận mình đã thua và chấp nhận cuộc sống này, em sẽ không đòi hỏi và cũng không cần anh quan tâm, âu yếm gì hết. Anh cứ làm việc của anh và em cũng thế. Chỉ mong anh, đừng cố gắng gần gũi em chỉ vì nghĩa vụ và nếu có yêu đương ai khác xin hãy thẳng thắn, thành thật với em. Em sẽ cùng hai con ra đi, không đòi hỏi gì hết. Đừng cặp kè, bao bọc phụ nữ khác trong khi em vẫn còn sống và chăm sóc gia đình này. Em đã khổ lắm rồi và còn các con phải chăm sóc nên đừng lừa dối và chà đạp em thêm vì người khác.

Ngọc

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top