Mới cưới chưa được một năm nhưng tôi đã mất đi bản lĩnh, mọi ý kiến hay nhận xét của tôi đều bị vợ quy chụp là ích kỷ và không yêu thương gì cô ấy.
Chúng tôi đi lên từ tình bạn, chính thức quen nhau 4 năm rồi cưới ở tuổi 27. Cô ấy là một người hiền lành nhưng bị ảnh hưởng từ gia đình mà dần trở nên nhạy cảm, dễ xúc động và thậm chí là tiêu cực. Những đức tính này nếu nói chính xác hơn là dùng để miêu tả mẹ cô ấy, cũng là mẹ vợ tôi, là người tôi và vợ đang sống cùng hơn 6 tháng nay kể từ khi vợ mang thai.
Ba vợ ở riêng với bà nội vì mẹ vợ bất đồng với bà. Trước là mẹ vợ ở với vợ chồng anh hai, hiện tại ở với vợ chồng tôi sau trận cãi vã với vợ chồng anh. Cãi nhau vì chị dâu ganh với vợ tôi, mới bầu đã về ngoại và được mẹ chăm quá. Tính mẹ lại thích nói nhiều, nói khích người khác, thậm chí là đơm đặt và rất hay so sánh. Chính vì nghe riết mỗi ngày mà bất kể ai cũng mệt mỏi, không thể chịu đựng thêm nên chị dâu và mẹ xảy ra cãi vã. Mẹ là nhân vật chính duy nhất, những đối tượng xung đột với mẹ khi là bà, ba, vợ chồng anh hai và vợ chồng tôi. Nói như anh vợ thì: "Sau cùng, có thể mẹ sẽ ở một mình cuối đời vì căn bản không ai chịu nổi".
Dù trong hoàn cảnh nào, sau những xung đột là vợ tôi lại răm rắp nghe rồi làm theo những gì mẹ bảo. Cô ấy có học thức, là bác sĩ nhưng không có nhu cầu tìm hiểu việc sẽ chăm con như thế nào, chỉ nghe và làm theo mẹ bảo. Đương nhiên vợ bỏ ngoài tai những ý kiến của tôi cùng với vẻ mặt cau có, kiểu sao tôi nói nhiều thế không biết. Tôi biết, chung quy là do mẹ rỉ vào tai vợ tôi mỗi ngày, mỗi giờ, bất kể thời gian nào. Vợ ở bệnh viện vẫn miệt mài nghe điện thoại từ mẹ và về là trút hết vào tôi. Những câu chuyện từ thời cổ lai hy rồi việc ba bỏ rơi mẹ, cứ vậy nhai đi nhai lại, hành tai vợ tôi, khiến cô ấy lúc nào cũng chực chờ phát hỏa và tôi luôn là người châm ngòi bất đắc dĩ. Cũng có thể, việc vợ nghe lời mẹ là để mẹ khỏi nhằn nữa, nhưng còn phần tôi thì sao? Cuộc sống vợ chồng tôi bị mẹ xen ngang quá nhiều.
Tôi thấy chán thật sự và cảm giác mình đã bị lừa. Tôi không thấy, không cảm nhận được tình yêu từ vợ. Cái tôi cảm nhận rõ nhất là mình đang làm lá chắn, là cái phao cứu vớt vợ khỏi cuộc sống địa ngục. Trước khi cưới, tôi hứa hẹn sẽ giúp cô ấy hạnh phúc, sống yên ấm hơn vì ngỡ sẽ ít gặp mẹ. Giờ tôi bất lực, ngay lúc này chúng tôi đang sống cùng nỗi thống khổ cả chục năm của vợ. Căn bản vợ tôi trong tư tưởng vẫn rất cần mẹ, có mẹ chăm và hơn hết là đỡ được ngày nào hay ngày đấy việc ở với gia đình chồng.
Dù nhà tôi có dễ thế nào, ba má tôi có chăm lo đến đâu vẫn không vừa mắt vợ. Nói chung sao tránh được chuyện "mẹ chồng nàng dâu"", nhưng một chàng rể như tôi cứ bị trách mãi. Vợ làm dâu chưa nấu được một bữa cơm mà giờ đây tôi lại bị mẹ vợ bắt bẻ kiểu chẳng biết nấu nướng phụ vợ gì. Tôi thấy mệt cho chính mình, buồn vì hôn nhân hiện tại. Tôi là đàn ông nhưng vì cớ gì lại suy nghĩ so đo với vợ? Mà nếu không so đo trong suy nghĩ hóa chăng tôi là cỗ máy vô tri?
Đôi khi vợ chồng hay nhắc lại chuyện tương lai: một là về nhà tôi, hai là ra riêng nhưng ánh mắt vợ không mấy vui. Cô ấy có tâm sự gì đó, nỗi niềm của riêng mình. Cô ấy sợ hay nhớ mẹ sau này? Chắc vậy, tôi cũng không rõ. Còn nhớ trong một lần cãi nhau, vợ bù lu bù loa bảo: "Em không bỏ mẹ được, không ở với mẹ thì ai ở với mẹ đây"?
Tôi chẳng biết tâm sự hay kể với ai tình trạng hôn nhân của mình bởi nó quá buồn cười với nhiều bất bình phi lý. Tự trong thâm tâm tôi thấy mình thất bại trong cuộc hôn nhân này, những gì tôi đã làm cho vợ, cho mẹ vợ sẽ bỗng chốc hóa mây khói nếu hôm đó có một việc tôi khiến họ không hài lòng. Là một người đàn ông tôi rối như tơ vò trong chuỗi ngày sống cùng vợ và mẹ vợ. Có ai chia sẻ được gì với tôi không?
Hưng
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment