Tôi 33 tuổi, chồng 30 tuổi. Tôi quen anh khá nhanh khi làm cùng công ty, có nhiều thời gian tiếp xúc, trò chuyện.

Tôi nhận thấy người đàn ông này khá tâm lý, chín chắn, có đam mê hoài bão trong công việc nên mở lòng đón nhận anh. Anh khá đào hoa khi trong công ty có rất nhiều cô gái theo đuổi. Thời gian đó tôi phát hiện ra những mối quan hệ không phải bắt nguồn từ một phía mà có cả sự tán tỉnh, chủ động từ anh. Tình cờ tôi thấy trong ổ cứng của anh có rất nhiều đoạn ghi âm, tò mò mở ra tôi nghe được anh nói chuyện với người cũ. Anh nói lời ngon ngọt, dỗ dành khi cô kia ghen tuông. Tôi biết anh là người đa tình quá đỗi. Tôi nói chuyện với anh rồi quyết đinh tha thứ vì nghĩ dù sao cũng là quá khứ.

Quen gần một năm, có người con gái làm cùng nhắn tin với tôi rằng anh và cô ấy đang quen nhau, đã đi quá giới hạn rất nhiều lần. Tôi đau đớn, khổ sở, vật vã một thời gian. Tôi hận nhưng cũng yêu anh, quá mềm lòng nên quyết định tha thứ. Tôi nghĩ bằng sự tử tế và tình cảm chân thành của mình sẽ có thể làm anh toàn tâm toàn ý yêu thương tôi.

Sau gần 2 năm yêu nhau, chúng tôi về một nhà. Anh khá dễ chịu, không tính toán chi li, vợ chồng đều thu nhập cao và ra ở riêng nên cuộc sống khá thoải mái. Sau 6 tháng tôi có thai. Khi thai nhi được 3 tháng, tôi biết anh có mối quan hệ mới, là nhân viên của anh, người từng đi đám cưới chúng tôi. Tôi tưởng mình sẽ không thể chịu đựng được, không giữ được em bé, rồi họ nói với tôi không có gì hết, hứa với nhau không lặp lại. Tôi không muốn đứa bé chưa ra đời đã không có cha nên đành chấp nhận và theo dõi, cuộc sống trong suốt thai kỳ thật khủng hoảng bởi tôi biết họ thực sự chưa chấm dứt. Hàng đêm tôi đều khóc, bị trầm cảm nặng khi sinh, nhiều lúc muốn ôm con tự vẫn nhưng rồi lí trí không cho phép làm thế. Tôi có lúc bỏ con cho bà nội chăm để đi bắt tận tay hai người họ gian díu với nhau.

Giờ đây, khi con gái tròn 2 tuổi, cũng là từng ấy thời gian tôi buồn, ngày khóc nhiều hơn ngày vui. Nếu tối hốm trước tôi khóc, tâm sự và cần anh hỗ trợ vượt qua khoảng thời gian này thì ngay hôm sau và nguyên tuần đó anh về nhà lúc đêm khuya, lên gường khi trời đã sáng với lý do phải ở lại công ty. Tôi luôn biết anh không phải ở lại làm như anh nói.

Tôi hết sức lực chịu đựng, nghĩ tới anh tôi chỉ có cảm giác nhói đau, thương con khi không cho bé được gia đình đủ đầy. Tôi cũng lo sợ tương lai khi làm mẹ đơn thân vì chỉ có hai mẹ con sống ở thành phố, không người thân bên cạnh. Tôi rối trí và hoang mang, nhiều lúc căng thẳng không chịu được, muốn ôm con tự vẫn và ý nghĩ ấy càng ngày càng mạnh rõ rệt.

Quyên

Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top