Tôi 34 tuổi, mới kết hôn hơn một năm. Số tôi có thể nói khá lận đận, ra trường làm việc ở đâu cũng được thời gian rồi nghỉ, mãi không ổn định.
Nhiều lúc tôi lương làm không đủ chi tiêu cho bản thân, đôi khi nhụt chí vì cố gắng mãi mà không được nên cứ xuôi tới đâu hay tới đó. Tôi gặp em trong buổi tiệc cùng đám bạn, em 27 tuổi. Tình cảm phát triển, chúng tôi kết hôn sau một năm yêu nhau.
Vợ tôi gốc Sài Gòn, khá thoáng trong mọi việc nhưng rất quyết đoán và độc lập, tự chủ mọi vấn đề và rất giỏi kiếm tiền. Khi tôi khó khăn về tiền bạc, em sẵn sàng đứng ra lo chi phí đám cưới. Ba mẹ và anh chị nhà tôi rất quý mến em và luôn nghĩ tôi may mắn khi có em làm vợ. Trước giờ tôi luôn làm cho ba mẹ phiền muộn từ công việc đến cách sống, họ luôn cho rằng tôi kém cỏi, lười làm ham chơi so với bạn bè. Biết tôi lấy vợ ba mẹ rất vui mừng, luôn nói lời ngọt ngào, đứng về phía vợ tôi mọi việc. Họ bảo tôi hãy nghe theo vợ, không thì cứ lông bông mãi đến khi nào.
Nhà vợ tôi có công ty kinh doanh đã gần 20 năm, theo em nói công ty là cổ phần của ba vợ, anh trai vợ và vợ tôi. Em gọi tôi về công ty làm việc, có hợp đồng, có bảo hiểm, mỗi tháng kế toán công ty chuyển vào tài khoản tôi 8 triệu, bằng với mức lương các nhân viên khác. Công việc hàng ngày khá nhàn, người nhà nên cũng không áp lực, tôi thấy thoải mái hơn đi làm nơi khác nhiều. Anh vợ làm giám đốc, nhỏ hơn tôi 2 tuổi, anh rất trưởng thành và khá giỏi nên tôi có phần ngại. Tôi giữ lương của mình và chi tiêu, không phụ vợ việc gì, em nói không cần. Chúng tôi thuê gần nhà ba vợ, ăn uống thì gặp đâu ăn đó, nhà vợ sống rất tình cảm nhưng họ không hài lòng về tôi, tôi luôn bị nhắc nhở về giờ giấc làm việc, hiệu quả công việc không có, giờ làm thì chơi game. Tôi vẫn biết nhưng nghĩ họ nói chán thì hết nói.
Chúng tôi cưới được vài này thì ba vợ nói sẽ trả công cho vợ tôi và anh trai vợ mỗi người một căn nhà, đây là tiền công mà các con vất vả trong bao nhiêu năm qua. Căn nhà ba trả cho vợ tôi khoảng 5 tỷ, vợ phải trả lại cho anh trai 500 triệu để có được căn nhà đó. Một năm sau vợ nói đã trả đủ cho anh trai nên muốn sang tên để chúng tôi dọn về ở. Em nói tôi không được đứng tên vì đó là tài sản riêng của em, chỉ mình em đứng tên. Tôi hỏi lại: "Cả năm qua em trả nợ 500 triệu cho anh trai là đã là vợ hợp pháp của anh mà". Vợ cười nói: "Anh trả được gì? Sẵn nhà anh ở, sẵn cơm anh ăn, lương anh tự giữ tiêu, lười làm ham chơi. Nếu anh muốn thì từ nay mua được cái gì thì đứng tên chung vợ chồng, còn căn nhà đó là của em, anh không đồng ý thì ly hôn. Một năm qua hao mòn thanh xuân của anh bao nhiêu em trả đủ".
Tôi đôi co qua lại và vợ bỏ ra ngoài, chuyện không có gì khi hôm sau ăn cơm ở nhà vợ, mọi người đã đi hết còn ba vợ và tôi, ba nói: "Con ra trường đi làm cách đây 12 năm, thời gian qua con không có gì, đến cả chi phí đám cưới vợ con cũng đứng ra lo, vậy thì lý do gì con mới lấy con gái ba hơn một năm mà đòi tài sản gần 3 tỷ thuộc về con (ý ba là nửa căn nhà). Con thấy có vô lý không? Với nhà ba, tiền không thiếu. 3 tỷ, 5 tỷ hay bao nhiêu đi nữa thì với người đàn ông có ý chí, nghị lực họ sẽ tự kiếm ra. Ba thực sự không muốn con phải mang tiếng nhờ nhà vợ, một người đàn ông càng không nên. Nếu con muốn ba sẽ giúp đỡ trong mọi việc nhưng với điều kiện tự con làm ra". Nghe xong những lời này tôi run rẩy cả người, thật sự xấu hổ cho sự yếu kém của bản thân. Bạn bè cùng lứa đã có nhà riêng, sự nghiệp ổn định, họ tự tin với mọi người.
Chưa lúc nào tôi mệt mỏi đến vậy, giờ đến công ty rất ngại gặp mặt ba, về nhà sợ vợ nghĩ tôi là kẻ tham tiền. Tôi biết vợ không bao giờ tính toán tiền bạc nhưng từ khi xảy ra sự việc đó chúng tôi đã có khoảng cách. Mẹ tôi hỏi sao lâu rồi các con không có bầu sinh con, vợ bảo để thời gian cho tôi thêm cơ hội, không muốn con sinh ra rồi không có cha. Tôi lại bị mẹ mắng cho một trận. Nhiều lúc tôi cũng muốn ra ngoài làm nhưng năng lực không có, kinh doanh thì không có kinh nghiệm nên cứ mãi loay hoay. Lúc bế tắc quá tôi tự nhủ mình còn đòi gì nữa, nhà sẵn có ở, cơm sẵn có ăn, lương làm tự tiêu, công việc có vợ lo, sướng hơn lúc chưa lấy vợ trăm lần, vợ giỏi rồi mình chỉ cần ngoan là được. Tôi rất bế tắc và mệt mỏi, mong bạn đọc cho lời khuyên chân thành trong hoàn cảnh này. Chân thành cảm ơn.
Quyết
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment