Tôi đã viết hai bài viết liên quan đến em trai cùng cha khác mẹ. Thú vị nhất có lẽ các bạn đều nghĩ tôi là cô bé mới lớn, nông nổi, ghen tị với cậu em đó.

Trước tiên, tôi xin cảm ơn tất cả sự quan tâm của bạn đọc, mỗi ý kiến đóng góp đều có ý nghĩa đối với tôi. Sau nữa, tôi xin giới thiệu về mình. Tôi hơn 50 tuổi, đã làm bà ngoại, người em trai đó năm nay tròn 18 tuổi, mẹ của em ấy còn kém tôi hơn 10 tuổi. Ở tuổi của tôi chẳng còn những sự ghen tỵ hay đố kỵ với em ấy nữa. Không riêng em, bố tôi còn có vài đứa con trai ngoài giá thú tương tự như thế, mấy em đó của tôi đều hư hỏng.

Khi còn trẻ, tôi nhiều lần đề nghị bố mẹ ly hôn vì bố bồ bịch bên ngoài. Mẹ là phụ nữ cổ hủ, luôn quan niệm "đàn ông năm thê, bảy thiếp" là bình thường. Mẹ tôi luôn nói, ông đi đâu thì đi, mẹ con tôi vẫn là "vợ cái con cột". Mẹ luôn nói dù họ có sống với nhau thì suốt đời cũng chỉ vi phạm pháp luật, không danh chính ngôn thuận. Tôi không nói đứa con nào có bố có mẹ cũng đều ngoan ngoãn, trưởng thành; cũng không nói những đứa trẻ không có bố mẹ đầy đủ đều trở thành hư hỏng, có điều không thể phủ nhận được vai trò giáo dục con cái của bố mẹ. Nếu bố mẹ toàn tâm toàn ý nuôi dậy con cái thì chắc hẳn sẽ hơn là bỏ mặc chúng. Tôi cũng không hề nói mình cao thượng, thậm chí từ hy sinh tôi còn để trong ngoặc kép, có nghĩa là chẳng có gì gọi là hy sinh cả. Dù gì tôi cũng chỉ là "đứa trẻ" đã bị bố bỏ rơi từ lâu.

Bố mẹ tôi không sống với nhau nhiều năm rồi, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Tôi chỉ hy sinh chút sĩ diện là bố mẹ già rồi vẫn phải ra tòa ly hôn, dưới sự tác động của tôi. Tôi không muốn em lại đi vào vết xe đổ của những đứa em ngoài giá thú khác (những đứa em đó tôi cũng chẳng biết mặt và cũng không quan tâm). Em ấy là đứa con trai duy nhất của bố khiến tôi quan tâm và lo lắng, không muốn em sau này sẽ giống bố bởi em rất đẹp trai, học giỏi và có duyên, nhiều bạn gái thích. Tôi muốn cho em đọc được để hiểu và cố gắng sống tốt hơn.  Bố tôi già và bệnh nặng, tôi cũng làm bà ngoại rồi, sống ở xa, không thể lo cho bố mình được, chỉ có thể lo cho mẹ, muốn thu xếp cho bố được ổn định về gia đình để có người chăm sóc về lâu về dài.

Cuộc đời không ai nói trước được điều gì. Đến giờ, gia đình và họ hàng đều thừa nhận sự giải quyết của tôi là tốt nhất cho đại gia đình. Đứng ở khía cạnh là người con, tôi không bênh vực gì bố, ông có lỗi với vợ con, với chúng tôi là quá rõ, nếu không còn yêu mẹ tôi thì cần ly hôn trước khi yêu người khác. Mẹ tôi lại quá cổ hủ, chồng không còn yêu vẫn níu kéo làm gì bao năm. Họ là những người của thế hệ trước, đã phải trả giá cả cuộc đời, sống trong cuộc sống hôn nhân không trọn vẹn, con cái hư hỏng vì thiếu sự giáo dục, nhiều hệ lụy sau này.

Tôi không gửi trực tiếp cho em, gửi lên đây vì hy vọng em ấy đọc được những lời tâm sự này. Có những điều không muốn nói trực tiếp thì ta nói gián tiếp. Ngoài em ấy, tôi cũng muốn nhiều người đọc được để ai đó chuẩn bị bước ra khỏi mái ấm gia đình sẽ ngẫm nghĩ đến những đứa con trước khi quyết định.

NTH

Độc giả gọi vào số  để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top