Tôi từng cho rằng mình là người con gái bất hạnh nhất thế gian, sinh ra và lớn lên không nhận được tình thương nên không biết cách cho đi tình thương như thế nào.

Bố tôi người miền Bắc, mẹ người Nghệ Tĩnh, ở đó con người chân chất và rất giàu tình nghĩa. Bố tôi gia trưởng, độc đoán, coi trọng tiền bạc. Mẹ tôi hiền lành, tảo tần, chịu thương chịu khó. Bố mẹ tôi lấy nhau rồi Nam tiến làm kinh tế mới, sinh ra tôi. Từ nhỏ đến lớn, gia đình tôi chưa giây phút hòa thuận vui vẻ. Tôi trưởng thành trong bộn bề bất hạnh, buồn tủi, chưa từng một lần tôi cảm thấy an toàn, vui vẻ hạnh phúc trong chính ngôi nhà của mình.

Rồi khi tôi xa nhà, học lên cao, trưởng thành và có công việc, mọi thứ đến với tôi dường như ngày càng tồi tệ hơn. Xung quanh tôi không có lấy một người. Điểm tựa duy nhất là gia đình cũng không có, nhiều lúc buồn bực đau khổ. Tôi oán giận tất cả, tự hỏi tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng là một người bình thường như bao người khác, cũng xứng đáng được cha mẹ yêu thương đủ đầy, một ước mơ nhỏ nhoi sao cứ mãi chỉ là mơ ước. Nó khiến tôi nhiều lần bật khóc vô cớ, lạnh lùng và khó hiểu, có lẽ vì vậy mà tôi sống nội tâm.

Dáng vóc tôi nhỏ bé, bề ngoài mạnh mẽ cũng chỉ để che lấp đi cái yếu đuối bên trong. Có lẽ đây là rào cản với những người xung quanh mong muốn tiếp cận và che chở cho tôi. Tôi nghĩ vậy nhưng không bận tâm lắm. Người ta nói: "Con gái đẹp nhất khi không thuộc về ai. Khi họ biết mình cần gì, muốn gì và có gì". Tôi tự tin chứ không tự ti, lại càng sợ một lần nữa đi vào vết xe đổ như mẹ, hôn nhân không hạnh phúc vì bị phản bội. Tôi hoang mang lo sợ, thậm chí oán hận và tự thề với bản thân rằng không bao giờ tin vào thứ gọi là tình yêu nữa. Càng trưởng thành tôi càng nhận ra điều mình từng suy nghĩ chưa thực sự đúng đắn. Tôi không thể chỉ nghĩ cho riêng mình.

Tôi rất thương mẹ, mẹ là nguồn sống duy nhất của đời tôi, là tấm gương nhẫn nhục, chịu đựng suốt cả đời để tôi noi theo. Mẹ động viên tôi lạc quan trong tình yêu, cuộc sống. Mẹ luôn mong mỏi tôi sớm lập gia đình để bà có cháu bồng bế, hoan hỉ tuổi già. Từ đây tôi cũng nhận ra sớm muộn gì sẽ gặp được nửa còn lại của đời mình, sẽ xứng đáng được yêu thương trân trọng và hạnh phúc.

Hoa

Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top