Tôi và chồng cũ có chung một mặt con. Chúng tôi xảy ra cãi cọ vì anh đã ngoại tình mà còn nguỵ biện, nhà chồng thì "đội lốt thiên thần" khuyên tôi tha thứ. Tôi cũng bị nhiều người phụ nữ "truyền thống" quanh mình tác động nên cứ nghĩ phụ nữ là phải nhẫn nhịn, biết hy sinh, vì thế tôi chấp nhận và tin việc "đàn ông ai cũng thế". Nghe họ kể tác hại ly hôn như thể tận thế, vô cùng nguy hiểm, tệ nạn xảy ra, nên tôi cũng đinh ninh nó là thật, sợ con mình mắc phải tệ nạn vì ảnh hưởng nên không dám ly hôn.
Về chồng cũ, anh thề thốt sẽ không tái phạm nhưng lại "ngựa quen đường cũ". Tôi cố nhịn nhưng suy nghĩ đã thay đổi khi tôi gặp Linh, đồng nghiệp mới, cũng mẹ một con nhưng khác tôi là cô ấy đang hạnh phúc. Mới gặp nhau, hợp tính nên coi nhau như chị em, Linh có suy nghĩ giống tôi, thuộc tuýp hiện đại nên Linh cho tôi thêm động lực là hãy tôn trọng quan điểm của mình. Sau gần 7 năm sống "để con có cha", tôi đã chọn giải thoát cho mình. Để được tờ ly hôn không hề dễ, nhà chồng tôi nguỵ biện, còn chồng giỏi giấu nên tôi phải tốn bao công sức để có lại bằng chứng. Hôm tôi đang trên đường đưa con về thì thám tử gọi cho tôi nói ra khách sạn X, chồng tôi vừa vào nên tôi phóng xe đến bắt tại trận để anh ta không chối được, chứ khả năng chỉ có ảnh thôi thì anh ta sẽ lại nguỵ biện.
Thấy tôi, anh ta sợ tái mét mặt. Con nhìn thấy hai người cũng ngơ ra. Tôi đóng cửa để người đi cùng đứng ngoài trông con, một mình vào làm việc với hai con người này. Tôi tát cho chồng cũ mấy cái, mặc anh cứ "để anh giải thích" rồi thi nhau đổ tội cho đối phương. Tối muộn chồng về, hai mẹ con tôi cũng ăn uống xong, đang xem phim. Anh về tôi coi như không, con trai từ lúc đó cũng chẳng để ý anh ta. Tất cả sự việc như vậy mà anh ta vẫn còn dám mở miệng xin tha thứ, cả gia đình chồng cũng thích nhúng tay vào. Tôi phải doạ nếu anh ta không ký sẽ cho cả bạn bè, đồng nghiệp xem bộ ảnh nóng nên phải chấp nhận.
Nhà chồng tôi sau vụ này cú lắm nhưng tôi cũng kệ. Tôi vui vẻ sống, anh ta phải đi làm để trợ cấp cho con, tôi không dại mà một mình nhận hết phần nuôi con. Ly dị thì anh ta khổ chứ không phải tôi, anh ta sẽ phải bỏ số tiền lớn để trợ cấp. Anh ta lấy bồ thì cũng hay cãi nhau vì lý do anh bị mất tiền vì con, lại phải ở nhà thuê. Đúng là ly dị tôi thấy mình vui hơn đến lạ, biết như thế này tôi đã chọn bỏ chồng từ lâu rồi chứ không phải nhùng nhằng sống thêm 7 năm.
Ly dị chồng xong tôi cũng tìm được tình mới, anh là anh trai sếp tôi, đang làm luật sư ở Nhật. Chúng tôi quen nhau cũng qua dịp anh sang Việt Nam du lịch, sếp nhờ tôi làm hướng dẫn viên, sếp nói trong số nhân viên ông tin tưởng tôi là người hợp nhất. Liền ba tuần, chúng tôi cũng chuyện trò dù tiếng Nhật tôi có hạn. Anh cũng chăm sang thăm tôi mỗi khi rảnh dù chỉ 2,3 ngày, tôi cũng sang đó gặp bố mẹ anh vài lần, họ rất mến tôi và con trai. Tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng dùng cử chỉ, biểu cảm nên cũng hiểu nhau, họ cũng đệm vài câu tiếng Việt rất dễ thương với tôi.
Khi chồng cũ tôi biết được có vẻ anh ta rất khó chịu, còn định quỵt trợ cấp với lý do "bạn trai tôi giàu" nhưng sợ toà nên không dám cãi lại ý tôi. Tôi thật sự không hứng thú với cuộc sống của chồng cũ mấy mà hàng xóm có vẻ rất hào hứng, cứ biết là lại kể cho tôi chuyện họ đánh nhau, anh ta đánh cô vợ mới, cô ta thì cầm chổi đập anh ta. Tôi đến mệt đầu, tôi nói mình không để ý mấy chuyện rồi mà hàng xóm có vẻ vẫn thích cho tôi biết. Tôi đang hạnh phúc bên chồng mới và niềm vui mới khi cả hai gia đình háo hức chào đón bé gái sắp chào đời, biết là con gái chồng tôi vui lắm. Anh nói từ nhỏ đã thích phải có ít nhất một đứa con gái, con gái tình cảm hơn con trai.
Tôi mang thai, lạ thay không hề nghén, cứ lo sang đây lạ môi trường sẽ nghén mạnh mà lại không phải. Chồng tôi làm bận nhưng vẫn luôn cố về sớm, anh cũng rất ân cần chăm sóc tôi từ khi yêu đến giờ, mang thai anh lại càng chăm lo hơn. Tôi vui hơn khi mang thai được cả hai mẹ chăm sóc tận tình. Mẹ thì chăm kiểu Việt, gửi đủ thứ, ghi thực đơn những đồ cần ăn, mẹ chồng cũng chăm tới thăm tôi và chăm tôi theo kiểu Nhật. Bà đứng tuổi rồi mà vẫn cố học tiếng Việt để nói chuyện với tôi, tôi rất cảm động. Tôi tiếng Nhật vẫn chưa giỏi nhưng có chồng và con trai giúp đỡ nên cũng không khó khăn. Con trai hơn tôi là thích nghi môi trường nhanh, học tiếng cũng nhanh, rất mến bố mẹ chồng hiện tại của tôi nên kiêm luôn giáo viên Việt ngữ cho họ. Con cứ một chữ ông nội, hai chữ bà nội, họ cũng hiểu và rất mến con trai tôi, không hề kỳ thị. Tôi thấy mình hiện giờ thật hạnh phúc khi có chồng tốt, bố mẹ chồng thương, họ không hề có quan niệm lấy chồng là phải theo chồng, phải sống y như người Nhật nên tôi không gặp cản trở nào hết.
Nhớ lại đêm tân hôn, tôi đã hỏi chồng, chúng tôi bất đồng ngôn ngữ mà sao anh vẫn muốn lấy tôi? Anh nói vì trái tim chúng tôi hiểu nhau, giao tiếp tốt nhưng trái tim không chung nhịp, không hiểu nhau thì anh sẽ không lấy người đó. Vừa nói anh vừa minh hoạ nhìn thật đáng yêu. Nhìn lại cuộc sống mình hiện tại tôi chỉ biết mỉm cười mãn nguyện. Nếu biết sớm tôi sẽ hạnh phúc như thế này sau khi ly dị tôi đã không phải phí 7 năm kia rồi.
Thu
Post a Comment