Tôi đã lập gia đình, có 2 con nhỏ, cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc. Chồng tôi tính gia trưởng, luôn muốn áp đặt ý kiến, chỉ cần tôi không đồng ý và nói lại là ngay lập tức chồng quát, nói tôi chỉ thích cãi chồng, thích ngồi lên đầu chồng. Nhìn chung anh lúc nào cũng lo bị vợ lấn át, rồi thường xuyên gọi vợ là ét te, dù tôi cũng chỉ đôi co lại như những cặp vợ chồng thông thường. Tôi mà cãi lại tiếp thì vợ chồng càng to tiếng nữa, thông thường một lúc tôi cũng chán, có nói chồng cũng tiếp tục quát tháo, lấn át nên bản thân chọn cách im lặng, chồng nói một mình cũng chán nên thôi. Vấn đề lớn nhất là chồng tôi rất hay đánh con cái, thường thì không đánh nặng mà chỉ phát mông, lấy chân đá vào lưng. Tôi đã nhiều lần khuyên bảo nặng nhẹ, tâm sự, cãi vã vì chuyện này mà anh không thay đổi, luôn cho rằng phải đánh con mới dạy được con. Hai đứa con đang ở tuổi quấy, lại đều không được dễ bảo lắm, anh thường xuyên không kiềm chế được.
Tôi nhiều lần nói với bố mẹ anh (chúng tôi sống chung 3 thế hệ), bố mẹ chồng xót cháu nên cũng khuyên bảo anh nhiều lần, nhưng dù sao là con trai của ông bà nên ông bà vẫn bênh. Lúc nào giận quá anh mới đánh con mạnh. Cách đây một tuần, anh đưa 2 đứa đi học, chắc chúng nó lại đánh nhau hay hư gì đấy, anh giận đánh vào mông và chân con bé thì phải. Buổi chiều cô giáo gọi giọng sợ sệt, kể rằng ở mông và chân con có vết hằn ngón tay, con nói là do bố đánh. Tôi vừa tủi hổ vừa thương con. Tối về, tôi nói với ông bà sự việc, nói bản thân phải đến trường viết tường trình, nói ông bà phải cho anh đi điều trị tâm lý vì anh bị bệnh thích dùng bạo lực với con. Một ngày anh phải đánh mỗi đứa ít nhất đôi lần, khi chúng tè dầm, đánh nhau, hoặc khóc không dỗ được. Thế mà ông bà vẫn bênh và chỉ khuyên bảo anh nhẹ nhàng.
Tối hôm đấy tôi nói chuyện với anh, khóc như mưa, nói hết nước hết cái, anh hứa sẽ xác định không đánh con nữa, tuy nhiên vẫn có thể có lúc không kiềm chế được. Vậy mà hôm nay anh lại tiếp tục đánh con vẫn chỉ vì những lỗi nhỏ nhặt. Chồng từng đánh tôi, đêm đó tôi khó ngủ. Trong căn phòng bé 20m2 mà anh tuy đã tắt điện phòng nhưng cứ ngồi mở màn hình laptop chơi game nên tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi khuyên mãi anh không chịu đi ngủ nên tầm lúc 1h đêm tôi đã chửi bới anh. Anh lao ra tát tôi 2 cái. Tôi thật sự tổn thương. Cái này cũng là do anh bị ảnh hưởng của giáo dục gia đình. Ông nội anh đánh đập con cái (trong đó có bố anh) rất kinh khủng. Anh cũng không biết bao lần bị bố đánh cho thừa sống thiếu chết nên từ bé anh đã quen trong môi trường bạo lực rồi. Tôi sợ rằng con mình sau này cũng thế.
Chúng tôi ít nói chuyện vì cứ về đến nhà là anh ôm điện thoại, đọc tin, chơi game; bảo anh chơi với con thì có hôm anh chơi rất nhiệt tình, có hôm anh khư khư ôm điện thoại, động đến còn quát tháo. Anh nói đau đầu, áp lực công việc, hôm nào thích chăm con thì chăm, còn không thích thì thôi.
Chồng tôi tuy gia trưởng nhưng lại hèn, ở nhà cũng sợ bố một phép. Tính bố chồng rất gia trưởng nên từ nhà đến cơ quan họ hàng làng xóm đều phải sợ. Tôi cho con đi chơi xa ở đâu ông đồng ý mới được đi, mà thông thường ông không cho mang đích tôn đi, sợ không đảm bảo, thằng bé toàn phải ở nhà. Ông rất thích con gái ông về nhà ăn cơm, ngủ lại, thậm chí có thời gian ở cả năm trời. Nhưng thi thoảng thấy tôi về thăm mẹ thì ông lại chửi bới, nói tôi về đấy luôn đi. Có lần như vậy tôi phải vừa dắt con đi vừa khóc. Công bằng mà nói ông như thế gần như với mọi người chứ không phải mình tôi.
Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi cũng rất tệ. Tôi chưa từng có bất kỳ cảm xúc gì, kể cả thời gian mới cưới lúc mặn nồng. Thời gian gần đây chúng tôi cãi nhau liên miên vì những chuyện nhỏ nhặt, 2 tháng rồi không quan hệ. Chồng tôi cũng thuộc dạng yếu nên dù gần như ngày nào anh cũng tình cảm nhưng chuyện chăn gối thì chỉ một tuần một lần. Chồng tôi cũng có ưu điểm: anh chung thuỷ, không bồ bịch, rượu chè cờ bạc, tiền anh làm ra đưa hết cho tôi giữ, anh cũng hợp và rộng rãi với nhà vợ. Nhìn chung tôi biết anh yêu vợ, yêu con nhưng yêu bản thân anh nhiều hơn thế.
Tôi cũng không phải là người luỵ chồng quá, coi chồng là số một, rồi là hạnh phúc của mình phải do người đàn ông mang lại. Tuần tôi cố sắp xếp đi tập gym mấy buổi về muộn, cuối tuần rủ được anh đưa con đi chơi cùng thì đi, hai vợ chồng mà cãi nhau thì tôi một mình xách 2 đứa đi chơi, chồng có đi cùng cũng chỉ quát mắng con thôi. Vấn đề là tôi đi đâu không được lâu vì một mình xách 2 đứa bé tí chưa được 3 tuổi cũng cực lắm. Tôi biết mỗi người chỉ sống một lần nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ly dị nhưng có cái khó: chúng tôi sống cùng được ông bà hỗ trợ kinh tế gần như hoàn toàn, tôi tuy có học thức cao nhưng trình độ làm việc lại không tốt nên lương thấp (chồng học không giỏi, trình độ làm việc cũng không giỏi nhưng có công việc tốt do bố anh xin cho nên lương cao hơn tôi).
Tôi không có ý trách bố mẹ vì bố mẹ luôn yêu thương tôi, nhưng từ bé tôi đã phải sống trong cảnh bố mẹ không hạnh phúc nên tâm hồn tổn thương nhiều. Rồi mẹ lúc nào cũng rao giảng với mọi người, với tôi, rằng tôi là đứa hậu đậu, vụng về, không làm được cái gì, được cái chịu khó nên cần cù bù thông minh. Vì thế nên lúc nào tôi cũng lấy cái cần cù ra để bù, học ngày học đêm nên bằng cấp rất tốt, tuy nhiên vì chỉ biết học nên kỹ năng sống kém trầm trọng. Tôi rất ít các mối quan hệ xã hội, dù luôn cố gắng nhưng chắc tôi là người không có nhiều sức hút. Mẹ luôn nói tôi may mắn lấy được anh: bố mẹ chồng khá quan tâm đến nhà ngoại, hay mời đi ăn đi chơi, biếu đồ, con cái tôi học hành ông bà lo, tiền anh đưa tôi hết nên tôi không phải nghĩ gì về kinh tế. Nếu tôi muốn ly dị thì gia đình sẽ không ai đồng ý, cũng không thể dựa vào gia đình vì nhà tôi chỉ ở mức bình thường. Tôi sợ mình không đủ năng lực để một mình nuôi 2 đứa con. Xin hãy giúp tôi. Tôi phải làm sao để cải tạo chồng? Tôi đã sai ở điểm nào để còn sửa chữa, hay tôi sẽ phải tìm cho mình một con đường mới?
Luyến
Post a Comment