Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, học xong 12 tôi vào TP HCM kiếm việc, biết gia đình mình khổ nên tôi lo làm, không chơi hay yêu ai. Tôi nhớ năm 25 tuổi bị giật giỏ xách trong một lần làm về tối, tất cả điện thoại, giấy tờ tùy thân mất hết. Lúc này tôi đang quen bạn trai được ba tháng do nhỏ bạn giới thiệu, tình cờ gặp ở bữa tiệc, cũng chưa gọi là yêu vì chưa ngỏ lời và vài lần cà phê. Tính tôi sống tình cảm; hàng xóm, bạn bè ai cần tiền, khó khăn tôi sẵn lòng giúp nếu có. Tôi cũng cho anh mượn 5 triệu vì kẹt, số tiền không lớn nhưng là tôi tiết kiệm để về quê ăn tết. Chủ nhật anh ghé mượn xe tôi đi lấy nợ vì xe anh không có giấy tờ (xe đó anh để lại cho tôi đi tạm). Hôm sau anh về báo xe bị bắt, anh phải xuống công trình, tôi đi đỡ xe buýt, tuần sau lấy xe ra. Mãi hai tuần không thấy xe và người, tôi hoảng loạn gọi, thuê bao không liên lạc được. Tôi nghỉ làm, xuống chỗ anh, anh nói bận quá chưa lấy xe được.
Linh cảm mất xe, tôi khóc, đó là gia sản của nhà tôi, mẹ bán bò vay nợ thêm mới có. Tôi khóc, lúc đó sợ lắm. Tôi ở lại đòi xe cho được, thêm nợ nữa, công trình thủy điện ở trong vùng heo hút, không có xe vào, anh thuê cho tôi phòng trọ ở để anh vào công trình mượn tiền. Gần nửa tháng, tôi không tiền, không nhớ số ai vì mất điện thoại, khóc lóc chờ anh về, lúc đó không nghĩ công an chứ không đã báo rồi. Hẹn mãi, cuối cùng anh khai thật đã cầm xe vì kẹt, từ từ anh làm chuộc ra. Lúc đó tôi chới với, về nhà là chết, ba tôi không cho vào nhà, ông khó tính, gia trưởng và sĩ diện. Tôi mất việc vì tìm xe.
Tôi ngán ngẩm đi xin việc, không ai nhận vì không giấy tờ tùy thân, xin những việc vặt tay chân làm đỡ, không đâu vào đâu, hy vọng lấy xe xem ra xa vời. Tôi sợ phải đối diện với ba mẹ. Tôi về gặp anh, khóc lóc, chửi bới, van nài, anh chỉ nói một câu "từ từ" rồi bỏ đi sau khi để ít tiền cho tôi ăn và tiền trọ. Hai tuần sau anh về đưa ít tiền cho tôi ăn rồi lại đi, bảo tôi tự kiếm việc mà lo thân, lấy xe. Lễ 30/4, anh về say xỉn, khóc xin lỗi, ôm tôi, tôi xô ra nhưng không được, tôi bị cưỡng bức. Sau lần đó, anh đi cả tháng, tôi lo đi làm nhưng oan nghiệt là tôi có thai.
Tôi định phá thai nhưng không làm được, báo với anh thì anh nói sẽ bàn với gia đình để cưới. Thời gian ngắn sau vẫn chẳng thấy gì, hóa ra mẹ đi lấy chồng, không biết ở đâu, cha mất sớm, anh sống nhờ sự thương yêu của cô, được cho ăn học là phước rồi. Cuối cùng anh đã nuôi tôi sinh nở, lo cho mẹ con tôi nhưng không có cái gọi là hạnh phúc gia đình, chưa đầy tháng con chúng tôi đã hục hoặc, anh đánh tôi. Vì cơm áo gạo tiền, mãi mãi chúng tôi không có tiếng nói chung bởi không tình yêu, chỉ có sự dối lừa.
Con được sáu tháng tôi muốn đi làm, con bé không chịu đi nhà trẻ, viện cớ xót con nên anh không cho tôi làm. Anh đánh tôi, tôi ôm con trốn, nhưng biết đi đâu ngoài ngôi chùa tôi hay đến. Sư thầy bảo nên về vì nghiệp duyên chưa hết, không thể tu, thêm con bé bệnh nóng sốt, sư cô cho ít tiền đi xe, tôi lủi thủi ôm con khóc ra về. Tôi lại về nhà, con được hơn một tuổi tôi gửi con để đi làm lại. Tôi lại bị chồng đánh vì con bệnh khi đi nhà trẻ.
Đỉnh điểm khi con hơn hai tuổi, tôi và anh lại cãi nhau về chuyện làm giấy tờ cho con đi học. Tôi nói anh về nhà tôi làm lễ hỏi rồi đăng ký kết hôn nhưng chỉ nhận được sự thờ ơ của anh. Tôi phải làm sao đây? Tôi chỉ muốn làm sao để cho con một tờ giấy khai sinh còn đi học. Mong các bạn cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Dương
Post a Comment