Bé con của mẹ! Hàng ngày quãng đường mẹ đi làm từ nhà đến văn phòng đi qua 2 trường tiểu học, một trường trung học và rất nhiều nhà trẻ. Một tuần rồi nhưng sáng nào mẹ cũng khóc suốt quãng đường đó. Mẹ mang thai con trong sự hân hoan của cả gia đình. Ba mẹ yêu thương và chăm chút con từng tý một, nhất là ba con đó. Có việc gì về con mà ba chưa từng làm đâu, từ tắm cho con, ru con ngủ, giặt khăn sữa cho con, đút cho con từng miếng ăn đầu đời..., ba mẹ đã hạnh phúc biết bao, thấy cuộc đời này tươi đẹp và đáng sống đến nhường nào.

Ngày đầu tháng 9, nhân dịp 2 năm ngày cưới, ba tổ chức cuộc đi chơi xa đầu tiên cho cả gia đình mình, mẹ hào hừng lắm. Ba nói tiện cho con vào viện Nhi khám vì dạo này ba thấy con chậm và không nghe ba gọi tên như những tháng trước nữa. Mẹ vui vẻ đồng ý vì nghĩ con của mẹ khỏe mạnh, chẳng có vấn đề gì cả, mẹ vẫn chỉ nghĩ là con nghịch ngợm và bướng bỉnh chút thôi. Vậy mà giây phút bác sĩ nói với ba mẹ rằng con mắc bệnh tự kỷ và bệnh này hiện nay vẫn chưa có cách chữa trị mà chỉ can thiệp hành vi, trái tim mẹ thời khắc ấy như bị ai đó bóp chặt đến không thở nổi.

Mẹ hoang mang, sợ hãi nhưng thực tâm vẫn không tin con bị như vậy. Chẳng còn tâm trí nào đi chơi nữa nên ba đưa 2 mẹ con về. Tối đó ba tìm thông tin trên mạng và thấy các biểu hiện của con giống như bác sĩ kết luận. Khi con chìm vào giấc ngủ là lúc ba ôm chặt mẹ khóc. Cả ba và mẹ đều không muốn tin và không sao chấp nhận nổi sự thật này. Mẹ càng tìm hiểu thì càng đau khổ, hoang mang và sợ hãi. Một tuần rồi không ngày nào mẹ không khóc. Khi nhìn con ngủ, lúc dậy nhìn thấy con, trên đường đi làm gặp các bé con khác được cha mẹ đưa đi học, lúc nào nước mắt mẹ cũng trực rơi.

Đôi khi, trong những giây phút tăm tối ấy mẹ đã nghĩ quẩn, cả 2 mẹ con mình chết cho xong, chứ mẹ không sao chịu đựng nổi khi nghĩ đến tương lai của con. Mẹ không thể ăn, không thể ngủ, không thể tập trung làm gì. Mỗi tối đi ngủ mẹ chỉ ước mọi chuyện là cơn ác mộng, khi tỉnh dậy tất cả sẽ quay trở lại bình thường như trước kia. Từ khi con đến với ba mẹ, chưa bao giờ ba mẹ muốn con trở thành người này hay người kia, chỉ mong cuộc sống của con sau này bình an như cái tên của con. Đơn giản vậy thôi mà sao cuộc sống lại nghiệt ngã với gia đình mình đến vậy?

Mẹ thấy hận mình vì sinh ra con mà không mang lại cho con cuộc sống bình thường như các bạn. Mẹ phải làm gì cho bé con của mẹ bây giờ? Bắt đầu từ cái nào để can thiệp cho bé con của mẹ? Mẹ điên cuồng tìm kiếm trên mạng những thông tin về bệnh tự kỷ, viết mail cầu xin sự chia sẻ giúp đỡ từ những gia đình cũng có con bị bệnh tự kỷ nhưng càng tìm hiểu mẹ càng lo lắng và sợ hãi. Mẹ sợ lắm bé con à, sợ nhiều thứ quá, sợ không có đủ tiền để lo cho con được như gia đình khác.

Khi viết những dòng này trái tim mẹ như có ai đang bóp chặt, giá như nỗi đau ấy đến từ bất kỳ thứ gì khác trên đời này, miễn là bé con của mẹ bình yên thì dẫu đau đớn bao nhiêu mẹ cũng chịu đựng được. Hết hôm nay thôi, ngày mai mẹ sẽ cất nước mắt đi để chuẩn bị mọi thứ cho cuộc chiến từng giây từng phút mang con trở lại. Dù mẹ chưa biết bắt đầu từ đâu nhưng sẽ dành mọi thứ tình yêu mẹ có cho con. Mẹ chẳng nghĩ về ngày mai nữa, ba mẹ và con sẽ sống vui vẻ, nỗ lực từng ngày một để chữa trị bệnh tật cho con. Mẹ tin trong con đường tăm tối đó sẽ tìm ra chút ánh sáng cho gia đình mình. Bé con của mẹ sinh ra là để được hạnh phúc và mẹ sẽ chẳng để điều gì trên đời này cướp đi hạnh phúc của con. Mẹ yêu con hơn mọi thứ trong cuộc đời này.

Nếu độc giả nào đó có con bị tự kỷ, mong hãy chia sẻ cùng tôi.

Phương

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top