Lấy tôi 5 năm, 4 năm chồng ở nước ngoài nên ngày giỗ bố tôi mà anh chưa một lần có mặt. Đến năm nay là năm thứ 5, anh đã về hẳn Việt Nam làm việc nhưng vẫn tiếp tục có lý do để không về. Tôi thực sự rất thất vọng về người chồng của mình, nếu anh ấy vốn dĩ là người vô tâm, vô tư thì tôi không nói làm gì; đằng này với gia đình anh thì anh chu toàn lắm. Đến mức bà nội 96 tuổi mất, chỉ còn một tuần nữa là Tết nhưng anh vẫn quyết định bay từ Trung Đông về để thắp hương cho bà. Dù anh ấy biết chắc chắn khi về đến Việt Nam bà đã được chôn cất. Rồi sau đó anh quay về Trung Đông công tác và sau một tuần lại về Việt Nam ăn tết.
Tôi nghĩ với bất kỳ người cháu nào, ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ cố gắng gạt đi nỗi buồn, chờ thêm một tuần về nghỉ phép ăn Tết rồi thắp hương cho bà luôn, vì đằng nào về cũng không thể nhìn thấy bà nữa. Nhưng anh bất chấp công việc, quãng đường để đi lại 2 vòng trái đất trong một tuần như thế. Tôi nói ra yếu tố này nhằm chứng minh rằng chồng mình là một người rất quan tâm gia đình, có hiếu. Vậy mà tại sao với gia đình tôi anh lại vô tâm đến vậy?
Tôi lập gia đình được 5 năm thì hơn 4 năm xa chồng, sinh đứa thứ nhất xong đến đứa thứ 2, tôi tự thu xếp chăm nom và vẫn đi làm cho một doanh nghiệp với mức lương cao so với bạn bè vì bản thân là quản lý. Dù bận bịu hai đứa con còn rất nhỏ nhưng tôi vẫn chu toàn và quan tâm đến gia đình chồng. Bố mẹ chồng cũng như họ hàng nhà anh đều đánh giá rất cao về tôi và tôi nghĩ mình xứng đáng được điều đó. Tôi chưa bao giờ coi việc nhà chồng chỉ là trách nhiệm mà vì bố mẹ chồng rất tốt nên tôi thực sự có tình cảm với họ.
Dù con nhỏ và bận bịu công việc ở thành phố cách gia đình chồng vài trăm km nhưng năm nào tôi cũng thu xếp cho con về từ 1-2 lần kể cả những lúc không có chồng bên cạnh. Ngày giỗ hoặc ngày lễ tôi tìm cách gửi quà và bánh trái về nhờ bố mẹ lo giúp chúng tôi. Bà con họ hàng xa hay láng giềng của anh ra thành phố chữa bệnh tôi đều đến thăm và mời về nhà nếu họ cần ở lại. Tôi cảm thấy mình có thể chưa phải là một người vợ, người con dâu hoàn hảo, nhưng là một người chu đáo, biết điều.
Vậy mà năm nay anh đã về Việt Nam làm việc, dù không ở cùng thành phố với tôi nhưng chuyện thu xếp một ngày để về giỗ bố tôi là trong khả năng. Tôi còn chủ động nhắc lịch, anh bảo về không được, vì ngày giỗ bố tôi gần với ngày anh bàn giao công việc (anh đã xin thôi việc ở đó để chuyển về gần nhà). Tôi có nói với anh, tôi có thể thông cảm và chia sẻ nhưng còn họ hàng, người thân ở quê, họ sẽ nghĩ sao về người chồng của tôi khi lấy vợ 5 năm không có một lần nào có mặt trong ngày giỗ bố vợ. Nếu anh ở nước ngoài họ còn thông cảm chứ giờ về nước rồi vẫn không có mặt thì tôi sẽ rất khó xử.
Tôi cũng đi làm, hiểu rằng chuyện xin phép một ngày để lo việc gia đình là không có gì khó. Dù ở môi trường nào, công việc là một chuyện nhưng cuộc sống còn có nhiều thứ quan trọng hơn và dù anh có về trong một ngày đó thì cũng không vì thế mà ảnh hưởng đến sự nghiệp. Nhưng nếu anh biết nghĩ cho tôi thì chỉ hành động về quê giỗ bố vợ cũng làm tôi xúc động. Thực sự tôi vô cùng thất vọng về người chồng của mình. Theo các bạn tôi phải cư xử như thế nào với chồng khi có cảm giác mọi sự chu đáo của mình với gia đình anh chỉ đổi lại là gáo nước lạnh dội vào người như thế này?
My
Post a Comment