Ngày còn trẻ, tôi sống lý tưởng, mơ mộng, mơ về một túp lều tranh với hai trái tim vàng. Do nhà nghèo, tôi không dám mơ đến một người chồng cao sang quyền quý, nghĩ vợ chồng dù nghèo nhưng chỉ cần thương yêu và tin tưởng nhau là đủ, có thể vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Thật lòng, tôi mong như vậy.

Ra trường, tôi được nhận làm tại một trường đại học ở quê nhà, sống và làm việc không bon chen, không tranh giành. Nói như vậy không có nghĩa là bản thân không cầu tiến, tôi sống và làm việc hết mình, nhiệt tình với mọi người và luôn cố gắng làm tốt nhiệm vụ được giao. Với cách sống chân thành, tôi nhận được sự yêu quý từ những đồng nghiệp lớn tuổi, trong đó có sếp của mình. Thầy muốn tôi làm con dâu nhưng mặc cảm xuất thân gia đình tôi đã từ chối, chỉ nói với thầy rằng "nhà em nghèo lắm". Thầy đã cho tôi thấy không phải ai cũng muốn có vợ hay con dâu giàu có và danh vọng. Tôi thầm cảm ơn và rất quý trọng thầy.

Đi làm được thời gian tôi quen và kết hôn với anh, chồng hiện tại. Gia đình chồng tôi làm công chức nhà nước, đời sống kinh tế cũng thuộc diện trung bình,  anh khó khăn về kinh tế và tôi cũng vậy. Lúc quen nhau chúng tôi xác định sẽ đi đến hôn nhân, cùng kiếm tiền, cùng chi tiêu và tiết kiệm. Cuối cùng vợ chồng tôi cũng mua một miếng đất và cất được căn nhà nhỏ. Thật là hạnh phúc! Lúc đó tôi nghĩ giấc mơ đã thành hiện thực, tôi vui, tự hào, thấy mình thật may mắn. Đó là cảm xúc ban đầu của tôi. Nhưng cuộc sống này không mãi tươi đẹp như ta muốn, những khó khăn về kinh tế, thiếu hụt trong chi tiêu do phải trả nợ ngân hàng nên vợ chồng thường cự cãi nhau. Tôi chán, chồng chán, có lần anh nói: "Ngày xưa tao cưới mày vì mày làm trường đại học, nếu không tao chẳng cưới đâu". Chồng nói cuộc sống bây giờ có tiền là có hạnh phúc, không tiền thì đừng nói tới hạnh phúc.

Cuộc đời này thật bất công với tôi. Tôi nhục nhã, đau khổ, dằn vặt chính bản thân mình từng giờ, từng ngày. Tôi mệt mỏi. Có thể ai đó nói tôi phóng đại vấn đề nhưng với tôi đó là một sự thất vọng, tôi thất vọng về cuộc đời. Trải qua thời gian dài dằn dặt mệt mỏi, tôi chìm đắm trong những bài hát dân ca buồn, những lời phật dạy, những câu châm ngôn sống, tôi muốn tìm chỗ dựa, một chỗ bấu víu về mặt tâm hồn. Cuối cùng tôi nhận ra, đừng hành hạ mình nữa, hãy sống như mình đã sống, hãy làm như những gì mình thấy đúng.

Ở tuổi 35 của cuộc đời này, tôi nhận ra rằng hãy mở rộng tâm hồn mình, hãy sống và thương mình nhiều hơn. Điều quan trọng tôi nghiệm ra, đừng tuyệt vọng vì trời không phụ lòng người đâu. Tôi sẽ sống tiếp và sống tốt, sẽ cho chồng thấy tiền không mua được hạnh phúc. 

Huyền

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top