Khi bố viết những dòng này con mới được 12 tuần tuổi trong bụng mẹ. Hiện tại, bố mẹ đã có chị và anh con, chị con đã 6 tuổi, còn anh con 4 tuổi. Nói như người ta là đủ nếp, đủ tẻ cả rồi con biết không? Khi biết tin có con, bố mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Xin lỗi con vì bố mẹ đã bàn đến chuyện không để con sinh ra. Con có mặt vào thời điểm bố mẹ đang gặp khó khăn vô cùng. Chị và anh con vẫn còn nhỏ, mẹ chưa có việc làm, bố lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, nhà vẫn đi thuê. Ông bà nội ngoại và anh em thì ở xa. Bố mẹ chẳng có gì ngoài chị và anh con. Có lúc bố đã rất yếu đuối, định buông xuôi tất cả. Bố hèn quá phải không con? Đó là lý do bố mong con tha thứ cho bố mẹ vì đã có ý định tước đi quyền được sống của con.
Cuối cùng, bố mẹ cũng quyết định để con được sinh ra như chị và anh con. Đó là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời bố, nhưng bố tin đó là quyết định đúng đắn. Bố không hối hận vì quyết định đó. Con biết không, một trong những lý do để bố mẹ quyết định giữ con ở lại với gia đình mình đó là trong quá khứ, bố mẹ đã có những quyết định sai lầm khi chị và anh con vẫn còn trong bụng mẹ, nhưng rất may cả chị và anh con vẫn được sinh ra. Cả chị và anh con đều hình thành trong bụng mẹ vào những thời điểm bố mẹ chưa sẵn sàng con ạ. Mẹ có thai chị con khi bố mẹ chưa cưới.
Ở quê mình, việc “ăn cơm trước kẻng” như vậy bị coi như một hành vi trái với đạo đức truyền thống rất nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn đến danh dự gia đình. Người ta coi đó là tội lỗi nặng nề lắm con ạ. Bố đã rất sợ khi biết tin mẹ con mang thai chị. Cũng như bây giờ, ngày đó bố mẹ phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, giữa một bên là giữ lại chị con mặc cho búa rìu dư luận xỉ vả, một bên là bỏ cái thai, không để chị con ra đời. Chỉ đến khi nào làm đầy đủ các thủ tục cả pháp lý và lễ giáo truyền thống của gia đình rồi mới tính đến chuyện sinh con. Gần như cái quyết định độc ác trái với lương tâm của bố mẹ đã thắng, nhưng đến bây giờ bố vẫn không hiểu vì sao lại quyết định giữ lại chị con.
Bố nhớ hôm dẫn mẹ về quỳ trước mặt bà nội xin bà tha thứ và thương lấy bố mẹ, bố tưởng bà sẽ đánh mắng, xua đuổi nhưng không, bà đã khóc, ôm lấy bố mà an ủi, rồi bà ra gặp ông nói chuyện. Bố không dám gặp và nhìn mặt ông nữa. Ông chẳng nói gì nhưng bố biết lòng ông rất đau đớn, rối bời. Hơn ai hết, ông bà nội con là người hiểu rõ cái tội phá thai nó vô nhân đạo đến mức độ nào, như thế chị con đã được sinh ra. Bố nghiệm ra một điều rằng, chị có Chúa soi sáng để bố mẹ đi đến quyết định giữ lại chị con. Còn với suy nghĩ trần tục, thực dụng của con người xã hội, bố mẹ đã bỏ chị con rồi.
Khi chị con đầy một tuổi, mẹ con lại mang thai anh con. Chị vẫn còn nhỏ quá, mẹ còn yếu, chưa có việc làm. Còn bố, công việc đặc thù không cho phép bố có nhiều thời gian bên gia đình. Lúc đó bố mẹ đã chuyển ra ở riêng, thuê nhà ở gần chỗ bố làm việc, nơi đó rất xa ông bà nội, ngoại. Nếu sinh anh con ra bố mẹ không biết phải làm thế nào để cáng đáng nổi việc nuôi hai con nhỏ trong hoàn cảnh đó. Lại một lần nữa bố mẹ phải đắn đo suy nghĩ, không đủ can đảm để đối mặt với những khó khăn đang chờ phía trước, bố đưa mẹ đi bỏ thai anh con ở một cơ sở tư nhân. Khi bố mẹ đến nơi thì bác sĩ đi công tác. Bố mẹ quay về và rồi quyết định giữ lấy cái thai. Chúa lại cứu một đứa con nữa của bố mẹ khỏi tội ác giết người, mà người phạm tội ác đó chính là bố mẹ. Nếu hôm đó bác sĩ có nhà, bây giờ đã không có anh con, một bé trai kháu khỉnh, thông minh và rất hiếu động con ạ.
Giờ đến lượt con, hoàn cảnh của bố mẹ bây giờ con đã biết, nhưng trải qua hai lần mẹ mang thai chị và anh con đã cho bố thấy một điều: bố mẹ chỉ đẻ chị và anh con ra chứ không phải sinh ra một cách đích thực, tự nguyện và theo kế hoạch chủ động từ trước. Cả chị và anh con đều hình thành ngoài ý muốn của bố mẹ, tức bố mẹ chưa muốn có chị và anh con, chỉ vì lương tâm bị cắn rứt nên mới giữ lại. Như vậy là bất đắc dĩ phải không con. Cái gì đã không mong muốn mà đến, nằm ngoài dự định, liệu có được coi là của mình không? Bố nghĩ là không. Và như vậy, bố cho rằng chị và anh con là món quà của Chúa tặng bố mẹ, chứ bố mẹ không chủ động sinh ra và giữ lấy.
Bây giờ đến con, bố mẹ phải có quyết định riêng của mình để con là con của bố mẹ chứ không thể để Chúa tặng bố mẹ một lần nữa. Vì lẽ đó, bố mẹ quyết định sinh con ra, mặc dù không biết ngay mai sẽ ra sao, bố có trả được nợ hay không, hay người ta đuổi bố ra đường; không biết ngày mai anh em con có đủ cơm ngon, áo đẹp, đồ chơi như các bạn hay không thì bố mẹ vẫn đón chờ con. Con cứ yên tâm mà chào đời, bố không có ý định bỏ con nữa đâu. Quyền được sống là quyền của con mà. Chúc con mau lớn. Bố chờ con.
Vinh
Post a Comment