Bố tôi mất không để lại di chúc, chỉ nói tất cả các con đều được hưởng ngôi nhà.

Bố mẹ ly dị khi tôi 3 tuổi, do bố ngoại tình, có con riêng. Bố đã làm mẹ tôi khổ nhiều, sau này kể lại mẹ vẫn nói lúc đó không ai khổ như mẹ. Cuộc đời tối tăm nhưng mẹ quyết ra đi tay trắng, một mình nuôi tôi khôn lớn. May mắn hai mẹ con tôi ở gần ông bà ngoại nên được giúp đỡ phần nào. Cả tuổi thơ và giai đoạn tôi trưởng thành không hề có bóng dáng của bố. Bố không quan tâm tới tôi, không trợ cấp cho mẹ như tòa xử. Mẹ nghèo, lương công nhân, có tháng thì đủ, tháng nào thiếu đành đi vay người quen, đến kỳ lĩnh lương lại trả. Tôi thương mẹ nên học hành chăm chỉ, phấn đấu để sau này kiếm nhiều tiền, bù đắp cho mẹ. Và tôi đã làm được. Tôi báo hiếu cho ông bà ngoại, cho mẹ, cảm ơn cả những người hàng xóm tốt bụng đã luôn yêu thương mình, dù họ không giúp gì nhiều, chỉ là câu nói động viên nhưng tôi luôn nhớ mãi. Tôi có công việc, cuộc sống tốt, có người chồng yêu thương mình và con cái đủ nếp tẻ. Ai cũng mừng cho mẹ con tôi.

Bố tôi vô trách nhiệm với con cái, lại hay uống rượu, chửi bới, chơi lô đề, không trung thực. Lúc nhỏ tôi chỉ gặp bố mỗi năm một lần. Tôi không có tình cảm gì với bố, trái lại còn giận ông rất nhiều vì những thói xấu kia. Tôi không chấp nhận nổi một người thiếu đạo đức như vậy là bố mình nên những lần gặp chỉ là lấy lệ, không có chút tình cảm nào. Năm ngoái, bố tôi mất vì bệnh hiểm nghèo. Tôi vào thăm ông vài lần, có một lần trong bệnh viện, vợ kế của bố nói với tôi rằng: hãy để cái nhà ông đang ở cho hai con của cô, vì chúng nó vất vả hơn tôi, đừng chia gì hết. Cô chủ động nói dù tôi chưa đề cập gì đến vấn đề thừa kế ngôi nhà. Bố tôi mất không để lại di chúc, chỉ nói tất cả các con đều được hưởng ngôi nhà. Tôi rất đau đầu vì đứng giữa hai sự lựa chọn: Nên đấu tranh để nhận phần thừa kế của mình hay không?

Bố bỏ đi lúc tôi còn quá nhỏ. Tôi nghĩ phần thừa kế đó như sự bù đắp của bố cho những cực nhọc mà mẹ con tôi đã trải qua. Tôi cũng không muốn người vợ kế tham lam của bố nhận tất cả mọi thứ. Hồi nhỏ, mẹ con tôi khổ cực như thế, bố bán nhiều đất đai nhưng không mua nổi cho tôi một cái kẹo. Người quen nói đến tai mẹ tôi, mẹ nuốt nước mắt vì bố sống bạc tình.

Phần khác trong tôi lại không muốn nhận. Tôi muốn rút lui im lặng, không còn quan hệ với mẹ kế và hai em nữa. Với tính cách của bà, chắc chắn không chia tài sản dễ dàng. Chồng sợ tôi theo hầu tòa mệt mỏi nên bảo tôi không đáng phải làm vậy. Phần nữa tôi từng nói với mẹ: "Mẹ bỏ bố là đúng. Nếu con lớn lên bên cạnh một người như thế, con sẽ không có ngày hôm nay". Mẹ kế và hai đứa em ở cùng bố thường xuyên nghe chửi bới, nói những lời tục tĩu, có lẽ chúng cũng không sung sướng gì. Cả hai em đã lập gia đình, nhưng vẫn sống chung với bố mẹ và thu nhập không tốt như tôi.

Giờ tôi rất mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào mới phải, nên nhận phần của mình hay buông bỏ? Mong độc giả nhiều kinh nghiệm cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn rất nhiều.

Trinh

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top