Năm 2008, chúng tôi vô tình gặp nhau tại một sân cầu lông và bén duyên. Vợ chồng tôi quyết định bỏ TP HCM về quê kết hôn và lập nghiệp.
Nơi đó là một thành phố nhỏ, xinh xắn, khí hậu rất trong lành, chúng tôi được sống gần gia đình nhưng phải hy sinh những cơ hội về việc làm, sự nghiệp tại TP HCM. Vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ. Bố mẹ rất quý con cái, có điều những bất tiện về sinh hoạt luôn thôi thúc chúng tôi kiếm tiền để ra ở riêng.
Năm 2010 giá đất ở đây chưa cao, chịu khó tìm kiếm thì mỗi mét vuông đất xây dựng chỉ khoảng 6 triệu. Năm đó tôi nhớ tổng lương vợ chồng được 8 triệu mỗi tháng, trừ chi phí sinh hoạt còn dư 3 triệu. Tức nếu chăm chỉ, tiết kiệm, chúng tôi mất 200 tháng để có thể mua được mảnh đất 100 m2. Việc để dành tiền mua nhà chưa tới đâu thì vợ tôi có em bé. Trời tháng 11 năm 2011 cực kỳ lạnh, phòng chúng tôi lại ở trên cao, gió thổi ù ù, biết vợ đang ở cữ nên chiều nào tôi cũng về quạt một lò than, nấu nước trà tắm cho con, vừa để xông vừa hơ phòng cho ấm. Tôi dùng nước gừng ngâm rượu xông cho vợ, hơ trầu cho con. Mỗi chiều cả nhà 3 người líu ríu bên bếp than hồng. Tôi nhớ vụ xông hơi này tốn một bao 50 kg than củi.
Tôi bỏ được những thói quen bừa bộn, thói ăn nhậu sau giờ làm việc để chạy về chơi với con, chăm sóc bé, dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa, biệt danh "ông chồng hay làm" cũng từ những ngày đó mà ra. Cn cái dần lớn, lương bổng hai vợ chồng cũng được nâng lên, ước mơ có một mái ấm riêng biệt gần lại, luôn làm việc để tới một ngày có được: "Một vợ, hai con, ba tầng, bốn bánh".
Tôi thấy ông trời không phụ người có lòng nếu bạn chịu kiên trì lao động và tiết kiệm. Sau gần 5 năm chắt chiu và dành dụm, có lúc bị bạn bè đánh giá là keo kiệt, cuối cùng chúng tôi cũng sở hữu được một căn nhà nhỏ cùng khoản nợ vô cùng lớn trên đầu. Ngày đầu tiên được ra riêng, trong căn phòng trống không, ở trên đồi cao, gió thổi ù ù, tôi mất ngủ cả đêm, cảm giác nôn nao rất khó tả. Tôi mệnh Mộc, ở nhà nào cũng có view đồi núi, mở cửa sổ là cảnh núi trước mặt, rất đẹp nhưng mùa lạnh vừa gió vừa sương cả nhà cứ co ro trong chăn. Có tháng lạnh quá, tôi bật lò sưởi cả đêm, tiền điện lên hơn một triêu đồng. Sau đúng đợt đó, cứ mùa lạnh là cả nhà dắt díu ra phòng khách ngủ.
Hành trình trả nợ của vợ chồng tôi cũng rất gian nan. Năm 2015, sau khi có nhà, vợ chồng nợ bạn bè, người thân mỗi nơi một ít, khoảng 200 triệu, riêng nợ ngân hàng 700 triệu. Chúng tôi tính toán mỗi năm tiết kiệm tối đa thì được khoảng 100 triệu, hy vọng trong 9-10 năm sẽ trả xong. Ông bà có câu: "An cư lập nghiệp" quả không sai, từ lúc có nhà, tinh thần tiết kiệm và lao động càng hăng say. Khoản nợ dần vơi, tới cuối năm thứ 8 từ lúc lấy nhau chúng tôi đã trả nợ xong nhà.
Đúng lúc chúng tôi ổn định nhà cửa, xe cộ, trả hết nợ thì bệnh tật ập tới, vợ tôi được chuẩn đoán là ung thư dạ dày giai đoạn IIB, tức khối u lớn, xâm lấn sâu. Bao nhiêu dự định về tương lai đều tan vỡ, tôi và vợ cùng bước vào cuộc chiến chống ung thư. Gửi con cho ông bà, chúng tôi quay lại TP HCM, nơi hai đứa từ bỏ lúc thanh xuân, giờ quay lại trong một tâm thế khác. Một tháng phẫu thuật cắt bỏ dạ dày, một tháng phục hồi, 6 tháng vô hóa chất. Lịch trình đón xe về TP HCM, thuê phòng trọ, chờ đợi ở bệnh viện để xét nghiệm, hội chẩn, vô hóa chất, tổng cộng hết 3 ngày. Sau đó trả phòng, đón xe về lại quê. 21 ngày sau lập lại quy trình đó.
Những đau đớn khi vô hóa chất không tới lập tức mà mỗi ngày lại ăn mòn sức khỏe của vợ. Tóc rụng, nôn ói, lở miệng, chóng mặt, sụt cân, da tay chân bị lột ra, cầm nắm đi đứng đều khó khăn, xỉu bất cứ lúc nào, vợ tôi từ 46 kg xuống 34 kg vào lần vô hóa chất thứ 8. Trong hành trình chữa trị, chúng tôi được sự động viên và hỗ trợ rất nhiều về tinh thần và vật chất của bạn bè, đồng nghiệp, người thân hai phía. Đó là nguồn động viên rất lớn, bệnh đã khổ nhưng nếu vừa bệnh vừa nghèo thì đúng là bi kịch. Tôi đã thấy rất nhiều bệnh nhân bỏ viện vì không có tiền chữa trị, về nhà sống chết không biết thế nào. Nếu không được bảo hiểm y tế chi trả, tôi nghĩ khó có thể theo nổi liệu trình chữa trị, tính sơ sơ một năm riêng tiền thuốc men cũng cỡ 500 triệu. Đây là con số hoàn toàn thực tế và đầy đủ hóa đơn. Nếu cộng tất cả chi phí sinh hoạt, đi lại, phục hồi sức khỏe có thể lên tới tiền tỷ. Tuy nhiên các loại bảo hiểm cũng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, từ bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bảo hiểm mua riêng, quỹ hỗ trợ bệnh hiểm nghèo... Sau gần một năm điều trị và phục hồi, vợ tôi đã đi làm lại.
Chuyện tưởng như mới đó mà đã một năm. 23 tháng một vừa rồi chúng tôi vừa kỷ niệm 10 năm ngày cưới, xin được chia sẻ cùng các bạn. Nhìn lại 10 năm đã qua, nhiều hạnh phúc nhưng cũng không ít gian nan, thứ giữ chúng tôi bên nhau chính là tình yêu và lòng bao dung. Vợ hay nói với tôi đi du lịch ở đâu cũng được, chỉ cần có chồng bên cạnh; chẳng cần ai khác, chỉ cần có tôi. Những câu nói đơn giản nhưng chứa đựng đầy đủ cung bậc tình cảm của chúng tôi. Nhân đây năm mới 2020, vợ chồng tôi kính chúc quý độc giả VnExpress tràn đầy sức khỏe và niềm vui. Chuyên mục Tâm sự ngày càng nhiều bài báo viết về hạnh phúc và tình yêu. Cảm ơn tất cả.
Lâm
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment