Tôi 30 tuổi, chồng 37 tuổi, con gái lớn 4 tuổi, con trai nhỏ mới sinh chưa đầy 2 tháng. Tôi muốn buông bỏ chồng nhưng lại không thể để hai con không có bố.
Tôi xin kể từ trước khi kết hôn.: Bản thân có ngoại hình khá, sống biết điều, nhiều người yêu mến. Anh chững chạc, học nhiều hiểu rộng, tôi có thể học hỏi nên thấy yêu. Anh đưa tôi về nhà ra mắt và bàn cưới, nhà anh cũng lên thăm nhà tôi. Sau khi thấy nhà tôi có 2 người bệnh nặng, nhà anh hủy cưới.
Không lâu sau ba và bà tôi qua đời, anh vẫn thăm viếng như người nhà. Tôi vô cùng đau khổ nhưng anh hứa sẽ yêu tôi và thuyết phục gia đình. Yêu quá nên tôi với anh cứ nhùng nhằng, không may một thời gian sau tôi có thai. Anh trai anh kêu tôi bỏ thai (anh trai nói qua anh). Sau đó bị tôi chửi mắng, anh khóc và dũng cảm không nghe lời anh trai một lần (anh trai hơn anh 10 tuổi, vô cùng giàu có và thành đạt). Lúc này tôi không còn niềm tin nơi anh, dự định sinh con xong sẽ ly hôn, tôi buộc phải kết hôn vì không muốn mẹ mình nhục nhã, đau khổ.
Cưới xong tôi ở nhà thờ tổ cùng bố mẹ chồng. Bố chồng ngoài 70 tuổi, mẹ chồng bệnh nặng liệt giường nhiều năm, gần như hôn mê. Anh chị chồng cách nhà tầm 10 km nhưng quyết không ở cùng bố mẹ, chị dâu bảo đi xem bói đất xấu không ở được. Anh chị cũng chưa từng chăm sóc mẹ, bố chồng có thuê người chăm sóc, ông là quan chức về hưu nên có tiền và lương hưu.
Sau khi tôi về thì người người giúp việc thường xuyên xin nghỉ về quê, một năm bảy cái giỗ Tết. Lại thêm anh chị chồng về chơi mỗi cuối tuần, khách khứa của anh chị nữa khiến tôi vô cùng mệt mỏi và tốn kém. Tôi vẫn làm tốt các việc ở nhà mà không một lời than vãn, chưa từng để nhà chồng nói nửa lời.
Lấy chồng rồi tôi mở cửa hàng kinh doanh gần nhà, công việc chưa tốt tôi vẫn phải thuê người trông coi vì nhà chồng yêu cầu tôi làm giờ hành chính, nghỉ hai ngày cuối tuần. Năm đầu tiên sau cưới, đêm nào tôi cũng lên sân thượng khóc một mình. Chồng lúc đó kiếm được nhiều tiền, lương trên 50 triệu, chưa kể đầu tư thắng lợi, vậy mà mỗi tháng chỉ đưa tôi vài triệu góp tiền sinh hoạt, tôi phải bù rất nhiều mới đủ, điều đó duy trì cho tới giờ. Tôi không dám mua cái váy bầu nào, tự may cho tiết kiệm, rồi cùng chị gái ra chợ mua đồ rẻ tiền khi sinh con. Lòng tự tôn không cho phép tôi xin tiền chồng hay bố chồng. Tôi sinh con được nửa năm thì mẹ chồng mất, chồng bắt đầu yêu thương vợ con hơn. Tôi đã kiếm được tiền nên có đòi đưa thêm anh cũng không đưa.
Mọi chuyện bình thường cho đến đầu năm 2019, chồng tôi làm ăn thua lỗ, tiền kiếm hàng tháng ngày càng ít, tôi phải đưa chồng hơn 100 triệu tiền tiết kiệm của mình để trả nợ. Tôi cũng không cắt giảm chi tiêu hay chuyển trường học rẻ hơn cho con vì chồng không muốn ai biết chuyện anh thất thế khi gần 40 tuổi. Anh trai có thể xin được việc tốt cho anh nhưng anh quyết không nhờ. Tôi phải làm việc từ khi con 15 ngày tuổi để trang trải chi phí cho cả gia đình.
Đầu năm nay, anh trai chồng kêu chúng tôi tìm giúp căn nhà để mua thêm, anh ấy đã có 5, 6 căn và được bố chồng cho một căn hơn 5 tỉ, cách nhà chúng tôi 30 km, đang cho thuê. Nhà tôi đang ở cũng là của anh ấy hết vì anh là con cả, chúng tôi chỉ ở nhờ để chăm sóc bố chồng. Tôi từng muốn ra riêng để bớt mệt mỏi nhưng chồng không cho. Tôi cũng thương bố chồng, ông rất tự hào về 2 đứa cháu xinh đẹp.
Tôi tìm được căn nhà khá đẹp, ngay trung tâm thị trấn, bàn với chồng mua để làm cửa hàng kinh doanh, con cái sau này có chỗ đi về. Đó là mơ ước của tôi, hơn nữa giờ nhà chủ sắp đòi cửa hàng, tiền thuê tăng cao. Tôi dốc hết tiền kinh doanh mấy năm nay, vay thêm bên ngoại được hơn một tỷ, mong chồng có thể vay bố và anh trai hơn 2 tỷ nữa, tôi hứa sẽ trả trong 5 năm nhưng anh không chịu. Anh nói tôi vay thì phải trả lãi trên 10% như lãi anh chồng mang đi đầu tư, dồn mọi trách nhiệm lên tôi, như thể tôi mua căn nhà đó làm của riêng vậy.
Giờ trong nhà gần như mình tôi kiếm tiền, kinh doanh đang chững lại vì dịch bệnh. Tôi tạm gác mơ ước nhưng sao thấy đau lòng, thất vọng. Không phải vì không vay được tiền hay vì bố chồng bất công mà tôi đau vì chồng không bao giờ nghĩ cho vợ và hai đứa con thơ, không nghĩ cho bao nỗ lực của tôi để vun vén gia đình. Tôi luôn tâm niệm không ai có nghĩa vụ giúp đỡ mình, không trách bố chông và anh chồng, có điều tim tôi nặng trĩu, như có tảng đá đè nặng. Mong bạn đọc chia sẻ.
Vân
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment