Tôi 25 tuổi, anh 29 tuổi, quen nhau được hơn một năm thì gia đình anh đề nghị cưới vì anh tới tuổi rồi, tôi cũng không còn nhỏ.
Chọn ngày đẹp hai bên gia đình gặp mặt, bàn ngày đẹp và lễ cưới diễn ra sau đó 5 tháng. Tôi đang sống và làm việc ở Hà Nội, trước khi cưới hai đứa tính về quê tôi làm và ở nhà tôi (anh đang làm ở đó), sau cưới xong anh bảo cũng ở quê nhưng không ở nhà tôi mà đòi ra thuê trọ, nhà đó ở gần người bà con của tôi, anh không thích.
Tôi bảo nếu anh không chịu ở dưới đó thì lên đây sống cùng mẹ và tôi, đằng nào cũng phải một người đổi việc, ở đây tiện chăm mẹ luôn. Tôi nói chuyện với cha mẹ chồng, lúc đầu chồng không chịu nhưng cha mẹ khuyên nhiều nên anh cũng chấp nhận. Sắp xếp công việc xong anh chuyển ra sống cùng tôi và mẹ.
Người ta hay nói "trong chăn mới biết chăn có rận" quả không sai. Ra sống cùng tôi được vài hôm, tôi dò hỏi bạn bè công việc thích hợp để anh đi phỏng vấn, anh không đi sau đó nói để tự tìm. Ban ngày tôi làm sale, tối về bán hàng online kiếm thêm, đôi khi việc nhiều phải làm đến 1h sáng. Trong thời gian đó, cứ tầm một tuần đến 10 ngày là anh lại đòi xách đồ về quê, không ở đây nữa. Sau đó anh đòi tự tử thêm 3 lần, có lần còn cầm dao dọa. Tôi sợ hãi, gọi mẹ chồng nhờ khuyên anh, sau đó anh không quậy như vậy nữa mà chuyển qua cái khác. Lần nào tôi làm gì đó anh không vừa ý hoặc không thích là sẽ không nói gì hết, tối cũng nằm chơi game hoặc xem điện thoại, đến lúc tôi đi ngủ anh vẫn để tiếng to, nhiều hôm 3-4h sáng, tôi giật mình dậy vẫn thấy anh ngồi đó.
Xe tôi hư anh không ngó ngàng gì, tôi phải tự sửa. Có lần xe để ở nhà lâu quá hết xăng, tôi phải lấy xe của mẹ để đi mua xăng về đổ. Tôi nói thì anh bảo sao không nhờ để anh làm. Kéo dài được 6 tháng, tôi không chịu nổi cuộc sống đó nữa. Anh không nhường nhịn, không thấu hiểu, không giúp đỡ tôi, đã vậy tính tình thất thường.
Tôi yêu cầu ly hôn, ngày đầu anh không đồng ý. Qua ngày hôm sau, anh nhắn tin bảo tôi nếu ly hôn thì trả vàng cưới lại, tôi đồng ý. Sau đó một hôm nữa anh lại nhắn: "Từ lúc cưới xong, anh tặng em cái gì thì trả lại hết cho anh". Tôi nhắn hỏi rõ hơn, có phải quà 8/3, quà sinh nhật, quà 14/2 không? Anh bảo đúng rồi. Tôi đồng ý trả và nhắn thêm nửa đùa nửa thật: "Thanh xuân, trinh tiết của em thì ai trả"? Anh trả lời: "Em mất trinh từ hồi nào rồi chứ có phải anh lấy đâu, ai lấy thì em đi tìm thằng đó mà đòi". Tôi bảo: "Anh nói vậy là sao"? Anh nói: "Còn mà lần đầu không có dấu hiệu gì à". Tôi suýt rơi điện thoại, tức nghẹn lên tới cổ, nước mắt từ đó rơi không biết bao nhiêu lần.
Từ nhỏ đến lớn, mấy chị trong nhà luôn trêu tôi "chưa một lần qua tay ai", cuối cùng chồng lại cho một cú trời giáng. Tối đó tôi không nói gì, soạn toàn bộ quà tặng trả lại cho anh, xem như hết nợ. Sáng hôm sau anh vẫn đi làm, tôi ở nhà nhớ ra có mấy cái váy anh mua cho chưa mặc lần nào, tôi soạn ra để trên ghế salon, chiều anh đi làm về lấy luôn, tôi về không còn thấy nữa. Tôi nghĩ trả hết để xem như hết nợ, nợ nhau nhiêu đó quá đủ rồi.
Cuộc sống vợ chồng cần có sự nhường nhịn nhau, trước khi quyết định chia tay tôi đã suy nghĩ rất lâu xem mình có cố gắng, có bỏ qua tất cả làm lại từ đầu với chồng được không. Tôi cho anh hai tháng để thay đổi và cảm thấy không có gì biến chuyển. Có lẽ tôi quá vội vàng khi cưới, quá vô tâm trong cuộc đời mình, giờ chỉ biết hứa sẽ sống tốt hơn.
Lan
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment