Tôi muốn kể câu chuyện của mình, chuyện của cô sinh viên năm nhất cách đây gần 20 năm.
Mùa hè năm ấy, tôi hớn hở về lại quê nhà ở miền Tây để cùng mẹ và em trai có chuyến du lịch Đà Lạt. Ba mẹ con đi cùng với các thầy cô giáo ở trường mẹ đang giảng dạy. Tôi vui vẻ và hồn nhiên, thuộc dạng dễ thương nhưng nhút nhát (theo như mọi người xung quanh nhận xét). Chuyến nghỉ mát khiến tôi thích thú vì thời điểm ấy những chuyến đi chơi xa không quá thuận tiện như bây giờ. Có một việc diễn ra trong chuyến đi ấy mà mãi về sau tôi vẫn không thể quên.
Trong lúc cùng mẹ và em trai đi loanh quanh ngắm cảnh, chụp hình, có một nhóm thanh niên ngồi xe ngựa cứ chạy ngang qua và reo hò. Hơi ngạc nhiên, tò mò lẫn một chút khó chịu, tôi để ý thì thấy trên chuyến xe ngựa có một anh thanh niên cứ nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, còn đám bạn bè xung quanh reo hò inh ỏi để trêu chọc. Anh cứ nhìn tôi kiểu đắm đuối nên các bạn càng có lý do để cười ầm ĩ. Tôi lúng túng, đỏ bừng cả mặt. Anh nhìn rất đẹp trai, sáng láng, dáng vóc cao ráo, áo sơ mi trắng quần jean nhìn lịch lãm, nửa thư sinh nửa phong trần. Tôi thấy mình bối rối và ngượng ngùng, quay mặt đi và cố tình kêu mẹ đi chỗ khác.
Tranh thủ lúc mẹ trò chuyện cùng đồng nghiệp, tôi kéo em trai sang hướng khác, chắc chắn rằng đường đó không phải dành cho xe ngựa chạy. Không ngờ một lúc sau gặp lại mẹ, mẹ bảo: "Hồi nãy có cậu trai trên chiếc xe ngựa nhảy xuống nói mẹ có cô con gái dễ thương quá. Mẹ biết con cũng mắc cỡ nên chỉ cười rồi cảm ơn cậu ta, hỏi chuyện cậu ta vài câu thôi". Tưởng chuyện chỉ có vậy, ai ngờ còn phần tiếp theo khiến tôi thêm hoảng. Trong lúc chờ mọi người trong đoàn tập trung lên xe để đi đến địa điểm tham quan khác, tôi nghe mẹ bảo: "Hình như mẹ thấy cậu con trai đó đang kiếm con hay sao ấy, thấy cậu ấy đang quẩn quanh leo lên leo xuống từng xe quanh đây kìa".
Với một đứa nhát như tôi, lúc đó không biết xử sự thế nào. Tôi tìm một góc gần cuối trên chiếc xe mấy chục chỗ đó và nép sát vào ghế ngồi cạnh cửa sổ, tìm chỗ nào để người bước lên cửa xe sẽ không thể thấy. Đang loay hoay thì thấy bóng anh áo trắng tiến lên đứng ngay cửa xe, tôi thụp đầu xuống càng thấp càng tốt, anh cứ đứng đó nhìn quanh, rồi kiễng chân lên ngó nghiêng một lúc nữa mới chịu rời đi (tôi nghe mẹ và em trai kể lại sau đó). Anh đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm trông theo sau. Thấy dáng vẻ anh cũng tội tội, thương thương vì thấy có vẻ anh thất vọng và buồn bã. Biết sao được, cái duyên lúc đó chỉ có vậy thôi.
Sau chuyến đi ấy, tôi nhớ về anh dù chưa một lần giáp mặt thật gần và chưa trò chuyện câu nào. Với cô bé sinh viên năm nhất, kỷ niệm đáng yêu kia cũng đủ khiến trái tim tôi biết bồi hồi, loạn nhịp khi nhớ lại biểu cảm trên gương mặt đẹp như diễn viên điện ảnh của anh, cùng dáng vẻ thất thiểu rời đi khi tìm mãi mà không thấy tôi đâu. Đôi lúc tôi tự hỏi không biết giờ anh ở đâu, cuộc sống anh thế nào, có bao giờ nhớ về cô bé dễ thương nhút nhát trong chuyến đi Đà Lạt năm ấy không?
Có những lúc giữa lòng thành phố náo nhiệt, vật lộn với buồn vui cuộc sống, tôi lại nghĩ về kỷ niệm xa xưa ấy, thật dễ thương và có chút tiếc nuối. Kỷ niệm này tôi muốn chia sẻ để trong phút giây bộn bề nào đó của cuộc sống hiện tại, hãy thư giãn, sống lại khoảng khắc vô tư, tươi đẹp trong thời thanh xuân của mình. Các bạn trẻ đang yêu, đừng quá nhút nhát để rồi vô tình đánh mất một người nào đó mà mình gặp trên đường đời.
Ngọc
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment