Tôi và anh đều 29 tuổi, cưới được 3 năm. Anh dễ thương, học vấn tốt, gia đình khá giả. 

Anh vui vẻ, hài hước nhưng ít chia sẻ cảm xúc, đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực. Tôi cảm giác cái gì anh cũng dồn nén được và nụ cười của anh giờ tôi lo sợ không biết có phải thật lòng hay không. Mỗi khi tôi buồn bực trong cuộc sống, cần người tâm sự thì anh cũng không thể chia sẻ hay an ủi. Anh chỉ nghe, rất kiệm lời, tôi phải tự tìm cách để giải tỏa cho mình. Anh thích nói ngọt trong khi tôi lại hay nói thẳng. Những khi anh sai tôi góp ý, anh có vẻ không vui, hờn giận và thường tôi chủ động làm lành.

Không hiểu sao chúng tôi có thể quen nhau được mười mấy năm trời, từ cuối cấp hai đến giờ. Có lúc anh bắt cá hai tay, chúng tôi chia tay 3 tháng, anh đến với người mới rồi lại quay về với tôi. Có lúc tôi xa anh, đi du học, nhớ anh đến quay cuồng. Đôi khi giận hờn, tranh cãi nhưng chúng tôi cùng nhau vượt qua. Để có được cảm giác hạnh phúc, bình yên bên anh, để được yêu thương, chăm sóc lẫn nhau, tôi từng sẵn sàng làm mọi thứ, không ngại nắng mưa, xa cách hay hy sinh gì cả. Tuy nhiên, giờ chắc đã đến lúc tôi nên suy nghĩ lại, liệu có nên tiếp tục?

Tôi sinh con đầu lòng cuối năm ngoái, mệt vì chăm con, stress các kiểu nên tâm sự cùng anh. Anh chẳng thể chia sẻ cảm xúc cùng như tôi kỳ vọng, chỉ ôm tôi. Tôi lại phải tự suy nghĩ, tự xoa dịu mình. Anh đi làm về lại chơi game, xem phim, khi nào thích thì giúp tôi trông con, không thì thôi. Tôi buồn ngủ, mắt muốn nhắm díp lại nhưng vẫn phải giữ con, còn anh nằm chơi game. Tôi bực quá, gắt gỏng với anh và nhiều lúc muốn ôm con bỏ trốn, đi đâu mà không có ai và đặc biệt là không có anh. Anh cũng tỏ thái độ khó chịu, miễn cưỡng, lầm lì ra mặt nhưng vẫn chẳng nói gì. Tôi chẳng thèm quan tâm đến cảm giác của anh như thế nào nữa. Tôi còn bảo không cần anh thương tôi, chỉ muốn anh thương con. Rồi những lúc nóng giận qua đi, thấy anh chơi với con, bóp lưng cho tôi hay nói chuyện đùa giỡn cùng là tôi lại tự an ủi rằng không có ai hoàn hảo, mọi thứ sẽ qua, miễn sao chúng tôi còn thương và muốn ở bên nhau. Đó chỉ là từ phía tôi, không biết anh thực sự muốn gì, nghĩ gì, làm gì cho đến khi anh tự thú rằng đang thích một cô gái khác.

Cô gái ấy là đồng nghiệp từ lâu, trẻ hơn tôi và có lẽ dịu dàng hơn tôi. Mối quan hệ của họ mới bắt đầu sau Tết, khi tôi còn ở quê ngoại ăn Tết chăm con, anh vô Sài Gòn làm việc lại. Anh bảo ngoài giờ làm không về nhà nội ngay mà ở lại chỗ làm chơi đánh bài cùng đồng nghiệp cho vui. Rồi họ nhắn tin cho nhau (nhắn xong thì anh xóa vì sợ tôi biết), đi ăn chung trong giờ giải lao và nắm tay nhau. Lúc anh nắm tay thì cô ấy rụt lại và bảo anh giữ khoảng cách vì đã có vợ con. Thế nhưng họ vẫn tiếp tục và anh nói thích cô ấy, không rõ cô ấy có thích anh không.

Lúc con bệnh nặng, phải nằm phòng chăm sóc tích cự ICU, tôi suy sụp mà anh cũng tranh thủ nhắn tin trò chuyện cùng cô ấy. Ngày anh tự thú, tôi thấy trời đất như xoay vòng, muốn chết đi nhưng nhìn con nhỏ lại không làm được, dù gì đi nữa tôi vẫn phải sống. Anh khóc, xin lỗi, mong tôi giúp anh. Anh biết sai nhưng không tự bỏ được, sợ mất tôi, sợ đã đi quá xa dẫn đến muộn màng, không quay đầu lại được. Anh còn không rõ chỉ say nắng hay yêu thương cô gái kia thật. Anh không biết gì nhiều về cô gái ấy, chỉ biết thấy vui khi nhắn tin hay ở bên. Tôi nghe từng lời anh nói như cứa vào tim nhưng vẫn cố bình tĩnh để hỏi han, cố hiểu cái gì đang xảy ra.

Anh cảm giác chán mối quan hệ của chúng tôi, không còn thương tôi nhiều nữa và cũng chẳng muốn yêu thương ai nữa hết, chỉ muốn về nhà ba mẹ ở. Lúc đầu, anh bảo không biết quyết định gì, sau đó lại xin cơ hội để yêu thương tôi lại, khi nào tôi cần gọi anh sẽ có mặt. Anh còn dặn tôi không được nhắn tin chửi bới cô gái ấy vì họ vô tội, lỗi tại anh đã lôi cô ấy vào. Anh đã xin lỗi cô gái ấy và họ sẽ chấm dứt, không còn liên lạc gì nhau nữa. Anh chỉ xin ngoài giờ làm, thỉnh thoảng tôi cho phép anh ra ngoài đi ăn nhậu cùng các anh em ở cơ quan. Ở nhà nhiều làm anh như bị xiềng xích. Anh bảo tôi đừng yêu nhiều nữa, anh không xứng đáng và đừng đặt hết niềm tin nơi anh. Nếu may mắn, tôi gặp được ai đó yêu hơn thì anh sẽ để tôi đi, còn không anh vẫn ở với tôi suốt đời, anh tuyệt đối không bỏ rơi tôi và con.

Tôi nghe những lời anh nói mà như nghẹt thở, rồi vẫn bình tĩnh bảo anh hãy góp ý nếu tôi có làm sai gì. Anh nói tôi không làm gì sai cả, tất cả là lỗi của anh. Tôi còn hơn cô ấy nhiều nhưng anh không hiểu tại sao không làm chủ được cảm xúc. Cả tuần qua, tôi suy nghĩ rất nhiều, chủ động trao đổi với anh về cảm giác của cả hai, về điều tôi lo lắng. Anh vẫn né tránh và bảo có cách của riêng anh, tôi đừng hỏi gì nữa, hỏi nữa là anh bực mình.

Anh chủ động chơi với con nhiều hơn, nói chuyện với tôi nhiều hơn (chỉ là những chuyện vui, chuyện ngoài đời) nhưng với tôi dường như chưa đủ. Tôi muốn cả hai nhìn thẳng vào sự thật, thành thật với nhau để không lặp lại sai lầm này nữa nhưng cảm giác anh vẫn chưa muốn cởi mở hết với tôi. Giờ đây, cảm xúc tôi rối bời, ở bên anh tôi vui nhưng hụt hẫng, có phần gượng ép. Tôi buồn mà cũng chỉ có tôi, còn anh như cục đá. Tôi muốn đập cho nát đi để xem bên trong là cái gì nhưng chẳng thể. Tôi hoài nghi về anh, về thứ tình cảm mười mấy năm trời anh dành cho tôi. Tôi sợ ngay từ đầu đã ngộ nhận, tự ảo tưởng về tình yêu. Tôi đã nói sẽ cho anh cơ hội để làm lại nhưng nhìn những thứ hiện tại đang xảy ra, tôi không dám chắc nữa. Xin bạn đọc hãy cho tôi lời khuyên.

Loan

Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top