Tôi 32 tuổi, vừa bước qua ngày sinh nhật trong sự chán chường ở một căn phòng cô quạnh.
Tôi là nhân viên pháp lý của một doanh nghiệp lớn tại Hà Nội, mức lương tạm ổn, lập gia đình từ đầu năm 2016. Vợ tôi là luật sư, quen và đến với nhau từ những ngày đầu tiên học đại học. Bố mẹ tôi là giáo viên, không dư dả gì, vì thế tôi tự lập từ bé, học lực cũng khá và thi đỗ hai trường đại học. Từ lúc quen đến lúc cưới vợ, tôi luôn cố gắng làm tất cả cho gia đình, bởi cô ấy là con út trong một gia đình khá giả làm nghề luật, cũng được chiều chuộng và không phải làm việc nhà quá nhiều. Từ khi có con đến giờ bé hơn 2 tuổi, tôi gần như làm hết việc, chăm sóc con cho đến nấu nướng, thêm sự giúp đỡ của ông bà nội ngoại nữa.
Cách đây 2 năm, một đêm dậy thay bỉm cho con, vợ ném điện thoại của tôi vào tường và tranh cãi về một điều gì tôi cũng không rõ, thế rồi sự tự ái đã đẩy tôi rời nhà ngoại để về bên nhà ngủ lúc 3h sáng. Sau đó, cuộc đời tôi là một vết trượt dài. Tôi gặp cô bé sinh năm 1999 làm việc tại chi nhánh của công ty trên Điện Biên. Cô bé hay đi tiếp rượu các lãnh đạo nên được chủ tịch ưu ái cho đi học kinh doanh một tháng dưới tập đoàn tôi. Tôi quen em rồi chìm sâu vào chuyện tình cảm lúc nào không hay.
Em cũng gọi là cao ráo, xinh xắn. Sau này tôi mới biết em rất giỏi nói dối, hay đi chơi với những người còn hơn tuổi bố mẹ em. Nhiều lần tôi thấy điện thoại em có những người (thậm chí là lãnh đạo trong công ty) nhắn tin, gọi điện gạ gẫm. Em chỉ bảo: "Họ nói vậy kệ họ". Ban đầu em nói yêu tôi nhưng vẫn giữ các mối quan hệ khác. Lúc em rảnh hoặc không gặp tôi là sẽ đi chơi, đi nhậu với họ, không biết xảy ra những chuyện gì. Sau khi kết thúc khóa học một tháng, em quay về đơn vị làm, rồi một thời gian sau bỏ việc trên ấy, em nói xuống Hà Nội với tôi. Em không quen biết ai ở Hà Nội nên tôi lo chỗ ăn ở cho, giúp đỡ nhiều. Cuối năm 2018, trong một lần đi nhậu với bạn bè, bằng cách nào đó em lấy được số của vợ tôi, gọi điện cho vợ tôi lúc nửa đêm để nói đang ở cùng tôi. Nhà vợ nói chúng tôi hãy ly thân, mỗi người ở một nơi.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua trong chán nản, 2 tuần hoặc một tháng vợ chỉ cho tôi gặp con một lần, trong tầm một hai tiếng. Tôi nhớ vợ và thương con lắm, nhưng mỗi lần cô kia dùng số lạ để nhắn tin, quấy nhiễu nhà vợ là tôi không được gặp con nữa. Thực sự tôi rất hối hận và muốn quay về với gia đình. Cô bé kia đã chạy theo những kẻ khác. Sau tất cả, hàng đêm thức dậy, nước mắt tôi rơi trong cô quạnh, không hiểu cuộc sống hiện tại của mình sẽ thế nào nữa. Bố vợ và chị gái vợ từng ủng hộ tôi quay về với gia đình và động viên rất nhiều, còn vợ thì nghe mẹ, không chấp nhận nổi tôi. Con đường phía trước của tôi không biết phải làm sao nữa, rất muốn quay về với gia đình mà không được. Nhiều lúc tôi chỉ muốn bỏ vào TP HCM sống để gia đình vợ biết tôi không còn liên quan gì đến cô kia nữa.
Cuộc sống buồn chán này đã kéo dài năm rưỡi, tôi cứ một mình như vậy. Nhiều lần tôi đã đến cầu xin bố mẹ vợ, quỳ xuống xin vợ cho quay về nhưng gia đình vợ chỉ nói không biết sau này sẽ thế nào, chưa (hoặc có lẽ là không) bỏ qua cho tôi. Chỉ vì một thời khắc không tỉnh táo, tin vào lời đường mật của một cô gái mà tôi đã mất cả gia đình. Tôi hối hận về những gì mình gây ra. Rất mong quý độc giả cho tôi phương án nào đó để có thể quay về chăm lo gia đình như ngày xưa. Xin cảm ơn rất nhiều.
Nghĩa
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment