Tôi lấy chồng được 2 năm rưỡi, có con trai 18 tháng. Từ khi cưới, chúng tôi sống ở xa nhà chồng.
Rồi tôi sinh con, chồng đi làm ăn xa nên tôi về ngoại nhờ ông bà chăm cháu. Giờ bố chồng ốm nặng, mẹ chồng lủi thủi một mình, anh chị em chồng muốn mẹ con tôi về ở với ông bà cho bà bớt tủi. Thực lòng, tôi không muốn về đó chút nào.
Ngay từ khi yêu và cưới, tôi đã nói rõ sẽ không về quê chồng ở, anh cũng đồng ý. Chồng tôi là con trai trưởng, trên có 4 chị gái và một chú út. Hai chị gái và chú út ở gần nhà ông bà. Chú út kêu không phải trưởng nên không ở. Chồng tôi là trưởng, phải có trách nhiệm thờ cúng ông bà, thay ông hương khói. Vấn đề quan trọng là, khu nhà chồng tôi nghèo lắm, giao thông bất tiện, con người nơi đây hay rượu chè, thuốc lá, lô đề cờ bạc, học ít rồi đi làm công nhân chứ không mấy ai học hành đến nơi đến chốn.
Ngày đầu về làm dâu, tôi choáng vì không nghĩ giờ còn có nhiều nhà nghèo khổ như vậy. Thực sự, tôi không giàu có gì nhưng quen sống tiện nghi rồi, giờ về đây không chịu nổi chứ nói gì sống hẳn. Ông bà cổ hủ, chẳng bao giờ quan tâm cháu. Tôi sinh xong ở trên ngoại mà ông bà không được câu hỏi thăm, nhớ thì bắt cháu về chứ ông bà còn lâu mới lên thăm cháu. Nhà đông con, ông bà sống kiểu nuôi con rồi con làm cách nào nên người thì kệ, chẳng quan tâm nhắc nhở gì.
Tôi buồn lắm, không muốn sống một cuộc sống như thế. Anh chị chồng hơn tôi tầm 20 đến 25 tuổi; khoảng cách về tuổi tác, nếp sống, cách nghĩ làm tôi cảm thấy xa cách với nhà chồng. Giờ chồng bảo phải quê anh sống, tôi buồn, không muốn làm ăn hay suy nghĩ tích góp gì nưa. Chẳng nhẽ phải bỏ chồng? Cứ lấy chồng là con trưởng phải theo về nhà chồng, dù có nghèo đói cũng phải về đó rồi khổ con cái sao? Tôi không biết mình có ích kỷ quá không, chồng ở giữa chắc cũng khó xử. Tôi phải làm sao đây?
Phương
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment