Nhân đọc bài tâm sự “Có chồng rồi tôi vẫn yêu thầm người đàn ông có gia đình”, tôi cảm thấy có nhiều nét tương đồng về hoàn cảnh nên xin chia sẻ vài điều, mong tác giả cảm nhận và thấu hiểu thêm quan điểm của những ông chồng cũng như rất mong muốn các bạn độc giả bên ngoài có góp ý thì đọc kỹ, vì người ngoài cuộc sẽ góp ý tích cực, sáng suốt, đóng góp chân tình nhằm giúp tôi cùng chị Hải (tác giả bài viết trên) giải tỏa ách tắc tâm lý bấy lâu, hướng về tương tai tốt đẹp hơn. Vợ chồng tôi lấy nhau cũng lâu gần như chị Hải, có trình độ, có công việc tốt, hai con ngoan và cuộc sống gia đình tương đối tốt, đôi lúc tranh cãi bắt đầu từ những hành động uẩn khuất không hay của vợ.

Vợ hơn tôi một tuổi, hình thức không đẹp nhưng tôi yêu thật lòng. Quen nhau một năm rồi lấy nhau và có con một năm sau đó, vợ chồng tôi êm ấm, vui vẻ, nồng nhiệt. Từ năm thứ 2 trở đi vợ thay đổi, lạnh nhạt hẳn đi như khúc gỗ, chồng động đến thì đáp ứng cho có lệ, nhẫn cưới cũng không đeo cho đến những năm sau nữa. Tôi thắc mắc nhiều lần thì vợ bảo do mang bầu, sinh con nên không có nhu cầu và khó mang nhẫn, nhưng sau sinh nhiều năm phục hồi mà vợ vẫn thế. Tôi tin vợ và nghĩ cũng bình thường nhưng sau đó có nhiều việc tôi không chấp nhất, sau này nghĩ lại cảm thấy bất thường.

Thứ nhất: Đêm tân hôn, khoảng 23h, đang lúc vợ chồng gần gũi vợ nhận được một cuộc điện thoại từ người đàn ông khác, nằm gần tôi nghe tiếng anh ta khóc lóc, vợ tỏ ra rất quan tâm hỏi thăm “Anh say rồi hả, anh đang ở đâu vậy? Anh có sao không”. Tôi nhìn vợ và ngạc nhiên, vợ thấy thế mang điện thoại ra bên ngoài nghe. Tôi giận vì điều đó nên hỏi vợ là ai, vợ bảo anh ta yêu đơn phương, thấy em cưới nên buồn gọi chứ em không biết. Tôi thấy bất thường nhưng tin vợ nên bỏ qua.

Thứ hai: Trong thời gian vợ chồng dành dụm để mua đất, xây nhà riêng (khoảng 3 năm) thì chúng tôi sống chung với gia đình vợ. Khoảng thời gian này có 2 bạn học của em vợ ở quê cũng lên nhà vợ ở nhờ. Hai lần tôi bắt gặp một cậu bằng tuổi tôi đùa cợt, vỗ vào mông vợ. Ban đầu tôi nghĩ vô tình nên không nói, đến lần thứ 3 tôi nhắc vợ, lần thứ 4 tôi nói thẳng vào mặt vợ và mẹ vợ thì họ bảo xem như em út trong nhà. Tôi mất thiện cảm nặng với vợ, nhưng yêu vợ con rồi cũng qua.

Thứ ba: Vợ làm nhà nước tuần 5 ngày, không áp lực như làm tư nhân. Tôi không thích vợ cứ về nhà là lại có tin nhắn, cuộc gọi của những nam đồng nghiệp, nhưng lại thấy hay xảy ra điều đó nên thắc mắc thì vợ bảo do công việc. Đặc biệt giận khi có một tối hẹn với sếp công ty cũ 8 năm trước (chỉ làm chung vài tháng) cùng đi đám tang đồng nghiệp, nhưng khi dì và chú tôi mất ở ngoại thành lại chẳng thấy vợ về viếng. Sau đó vẫn còn vài lần vợ tôi nhận điện thoại của anh ta vào cuối tuần, mỗi lúc như thế vợ hay mang điện thoại tránh đi chỗ khác nghe, tôi giận và đã lớn tiếng với cô ấy, cố để cho người kia nghe, sau đó không thấy nữa. Tôi mất lòng tin từ đây.

Ngồi ngẫm lại các việc, tôi tự hỏi “Vợ có yêu mình thật lòng không, sao như khúc gỗ và không đeo nhẫn bấy lâu, lại nhiều hành vi mờ ám với người khác nữa. Vợ bảo không tin tưởng thì ly hôn. Tôi nghiêm túc nên không dễ nói từ ly hôn, vợ nói vậy chứng tỏ cô ấy không yêu và xem thường cuộc hôn nhân này. Thậm chí cả đứa con gái lớn nhiều người bảo bé chẳng giống bố mẹ, bé khỏe mạnh và cân nặng chuẩn nhưng nhiều đêm ngủ cứ ngáy và nghiến răng trong khi bố mẹ chẳng có. Tôi định mang nó đi kiểm tra ADN nhưng vẫn chưa làm vì thương con, muốn giữ mái ấm này.

Gần đây tôi vô tình bắt gặp tờ giấy tương đối mới trong sổ lưu niệm cũ của vợ có ghi lời nhắn “Xa em, lúc nào anh cũng nhớ em. Nhớ từng ánh mắt, nụ cười. Nhớ đôi môi em mềm mại, nhớ khuôn ngực em ấm nồng, nhớ những giây phút hạnh phúc bên nhau. Chỉ vậy thôi là đã đủ để anh vượt qua các cơn đau thể xác, các mất mát tinh thần. Anh nhớ em rất nhiều”. Tôi hỏi thì vợ bảo người yêu cũ ghi nhưng là tình cảm trong sáng trước khi cưới. Trước kia vợ chồng cũng tâm tình hết, nhưng tôi đâu có thấy vợ nói gì đến người này.

Tôi mong vợ mình sống đúng đắn, đoan chính để con cái có mái ấm, có tương lai tốt, chứ không phải sống theo kiểu đó. Tôi đã kiên nhẫn nhún nhường nhiều rồi nhưng cái gì cũng có giới hạn. Có thể tôi rối trí nên đánh giá vấn đề không chuẩn và mụ mị, mong nhận được sự chia sẻ của các bạn. Chân thành cảm ơn.

Huân

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top