Tôi 36 tuổi, chồng 39 tuổi, cưới được 9 năm, có hai con trai gái xinh đẹp, ngoan ngoãn. Tôi và chồng khác nhau nhiều trong việc xác định mục tiêu cuộc sống.
Chúng tôi đang ở căn hộ trả góp được khoảng 70% rồi, còn lại trả dần hàng tháng. Tôi có chút tham vọng, muốn được tự chủ trong công việc, tình cảm và tài chính. Chồng tương đối thụ động, không dám làm mất lòng người khác và không có tham vọng.
Lúc cưới nhau vợ chồng tay trắng, tôi làm văn phòng với mức lương 4 triệu, anh làm quản lý kho với mức lương tương đương. Cưới nhau được hơn một năm tôi thấy anh làm công việc hiện tại không có tiến triển nên khuyên anh nghỉ để tìm việc mới tương xứng với trình độ, có thu nhập cao hơn cũng như có khả năng phát triển hơn. Anh khi đó là người đẹp trai, hiền lành, chịu khó, tốt nghiệp ngành kế toán của một trường đại học. Rồi anh cũng được nhận vào một công ty mới mở với vị trí nhân viên kỹ thuật. Công ty còn non trẻ về kinh nghiệm và đội ngũ nên với trình độ của anh thì được phân công làm chỉ huy trưởng công trình.
Hơn 3 năm sau, nhờ chuyên môn tốt, cần mẫn với công việc, sát sao và trong sạch trong quản lý, anh giúp công ty hoàn thành nhiều dự án lớn, mang về hàng trăm tỷ đồng doanh thu khi làm việc cho một đối tác khó tính bậc nhất trong ngành. Tuy nhiên tính cách anh hiền nên chẳng có thu nhập khác như tiền hoa hồng hay tiền lót tay của các thầu phụ. Anh cũng không chủ động đòi hỏi, thu nhập của anh từ lúc mới vào chưa có kinh nghiệm, công ty mới mở, so với 3 năm sau khi anh đã có nhiều cống hiến và mang lại doanh thu lớn là không có thay đổi nhiều. Mặt khác, anh đã hướng dẫn, đào tạo, xây dựng được hệ thống nhân viên phía dưới của mình tương đối ổn định, vững chãi cả về chuyên môn lẫn quản lý.
Tôi thấy anh đi làm suốt, có hôm thức thâu đêm để làm hồ sơ thanh toán, tận tâm tận lực với công việc mà không được tăng lương hay đãi ngộ nên cũng bất bình. Tôi góp ý anh nên xem xét lại các sếp, có nên tiếp tục gắn bó không. Rồi anh không báo trước hay bàn bạc với tôi mà nghỉ việc rồi cùng một số người khác tự nhận gói thầu nhỏ, bảo tôi về quê vay ngân hàng 100 triệu để bổ sung khi cần nuôi nhân công hay mua sắm vật tư phụ. Tôi còn đứng ra để tìm công nhân hộ anh nhưng làm được mấy tháng thì hình như không thu được tiền hay vướng mắc gì đó anh lại bỏ dở, mất khoảng 50 triệu. Ngoài ra anh còn nợ lương của mấy công nhân, cũng không nói với tôi, trong khi đó là họ hàng của tôi ở quê, làm tôi sau này biết chuyện vô cùng khó xử.
Anh chuyển sang làm cho chủ đầu tư với vị trí phòng kế hoạch, công việc ban đầu ngồi ở văn phòng, thỉnh thoảng xuống công trình. Được một thời gian ở công trình thiếu người nên anh gần như phải ở hẳn công trình, hết công trình gần rồi đến công trình xa. Thu nhập anh cũng tạm ổn nhưng phải đi công trình vất vả, lại quá xa.
Khi cưới anh là tôi đang làm cho công ty xây dựng, sinh 2 con xong tôi chuyển sang làm lĩnh vực kinh doanh, tư vấn. Tôi bắt đầu công việc này với con số không, không kinh nghiệm, không người hỗ trợ và không có lương cứng. Tuy nhiên công việc này đã giúp tôi thay đổi: năng động hơn, mạnh dạn chủ động hơn, biết tự học hỏi, phấn đấu nhiều hơn, hiện tại thu nhập của tôi tăng khoảng 4-8 lần so với việc trước đây. Khi thấy tôi làm việc bỏ ít thời gian hơn, không vất vả mà thu nhập lại cao hơn chồng, tôi bàn với anh chuyển sang làm cùng tôi, tuy nhiên phải tự học hỏi và chuẩn bị các kỹ năng để đảm bảo có kết quả thì mới chuyển sang. Chồng không bàn gì, đùng cái thông báo cho tôi là đã viết đơn xin nghỉ việc. Tôi cũng tìm hiểu và giới thiệu anh vào một công ty cùng lĩnh vực với tôi, không có lương cứng, bắt buộc phải có doanh số cho công ty thì mới có thu nhập. Anh làm được khoảng 2 tháng không thấy tiến triển nên rút lui.
Gần một năm nay anh loay hoay, xác định hướng đi, không có thu nhập, mọi chi tiêu trong gia đình từ nhỏ đến lớn mình tôi xoay xở. Tôi rất sốt ruột, thất vọng vì chồng không thể chia sẻ công việc cùng nghề với tôi, mất niềm tin vì anh không có sự chủ động định hướng cho bản thân và dìu dắt gia đình. Tôi cũng tìm cho anh vài chỗ mà anh chẳng tiếp cận, chỉ ngồi ôm máy tính và điện thoại.
Anh có nhận làm thêm cho một người quen nhưng thu nhập không đáng kể. Mọi khoản chi tiêu, kể cả tiền tiêu vặt của anh cũng do tôi lo. Có lần anh về quê, hết tiền phải vay của bạn hơn 2 triệu, sau bạn gọi đòi lại phải hỏi tôi. Thỉnh thoảng tôi có nhờ anh đi chợ một bữa cũng phải đưa tiền cho, nếu tôi không đưa thì trong túi anh không có nổi 100 nghìn đồng. Anh nói lo lắng với tình hình hiện nay nhưng tôi không thấy có động thái cụ thể. Giờ tôi thấy vô cùng tủi thân và thất vọng, công việc của tôi rất áp lực, đồng nghiệp nữ của tôi ai cũng phải có người thân hỗ trợ mới tồn tại được, công ty liên tục thay máu nhân viên. Tôi là nữ gắn bó lâu nhất với công ty từ trước tới nay ở phòng kinh doanh. Tôi làm gì cũng phải cố gắng, nhẫn nhịn để có thể tồn tại được trong công ty mà không dám nghĩ tới bỏ việc vì cả gia đình bây giờ chỉ dựa vào mình tôi.
Tôi muốn anh cùng bàn bạc xem định hướng và kế hoạch công việc như thế nào, anh chỉ nói sẽ xin vào chủ đầu tư mà không nói cụ thể. Tôi thấy mình thật đơn độc, đau khổ, thất vọng, giống như đang bị buộc chân cùng với một người không chịu bơi, buông bỏ cũng không được mà níu nhau là cùng chìm. Rất mong nhận được sự chia sẻ của mọi người với tình cảnh bế tắc hiện nay của tôi.
Vân
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment