Tôi 32 tuổi. Chồng lớn hơn 5 tuổi, là giảng viên dạy đại học. Vợ chồng tôi sinh được một bé gái, năm nay vào lớp một.
Tính tình anh hiền lành, không rượu chè cờ bạc, không hút thuốc, hay giúp đỡ vợ việc nhà và yêu con gái. Chúng tôi sống ở Sài Gòn. Bố mẹ chồng sống cùng vợ chồng con cái của anh trai thứ hai tại quê ngoài Bắc (anh có 2 con gái). Anh cả lấy vợ và xác định lập nghiệp ở nước ngoài cùng vợ và hai bé gái.
Con gái tôi năm nay vô lớp một. Chính vì tư tưởng có thêm cháu trai nối dõi nên mẹ chồng rất hay đề cập việc sinh thêm con. Chồng tôi không phản đối nhưng cũng thích như vậy. Anh bảo trai gái không quan trọng mà quan trọng là cách giáo dục của gia đình, cộng thêm có chị có em thì con trẻ phát triển tốt hơn. Tôi ở nhà nội trợ, mỗi tháng anh chi một khoản tiền vừa đủ cho sinh hoạt và học hành của con. Tôi muốn đi học thêm tiếng Anh để xin việc lại sau khi nghỉ mấy năm đầu sinh bé. Bản thân không biết và cũng chưa bao giờ hỏi lương chồng vì luôn tôn trọng anh, với lại cũng mặc cảm khi mình ở nhà nội trợ, chưa kiếm ra tiền. Tôi định đi làm lại ổn định rồi sinh bé nhưng bà nội bảo việc sinh con mới là ưu tiên hiện giờ.
Đôi khi tôi thấy ngột ngạt với cuộc sống hiện tại dù hoàn cảnh khá tốt. Tôi có nhà riêng, ở riêng, chống hiền lành nhưng tận sâu trong lòng vẫn muốn xài đồng tiền chính mình làm ra. Cuộc sống này không nói trước được điều gì, nếu sau này vợ chồng không còn ở cùng nhau nữa thì tôi vẫn có cơ hội việc làm. Tôi luôn ý thức chăm sóc bản thân và giao tiếp lịch sự, chân thành với mọi người, lễ độ với bố mẹ chồng vì biết ông bà thương con cháu. Có điều vì quá mong cháu mà mẹ chồng hay đề cập đến vấn đề này. Chúng tôi đã "thả" hơn một năm vẫn chưa dính bầu, đi khám thì hai vợ chồng không vấn đề gì. Hai chị dâu đã xác định không sinh nữa. Thật sự tôi thấy khó xử. Nếu lại sinh tiếp thì chuyện xin việc lại dở dang vì phải mất thêm tầm 3 năm cho bé cứng cáp.
Một vấn đề nữa là lần sinh đầu tôi về Bắc ở cữ với mẹ chồng. Tôi thương mẹ, mẹ lo lắng chu đáo nhưng đôi khi bà nói những câu khiến tôi rất tủi thân khi mới sinh. Bà áp dụng cách chăm truyền thống nhất nhất. Sống xa chồng, tôi không dám cãi mẹ. Mẹ bảo tôi sướng rồi sinh tật. Tôi muốn nếu lần này sinh sẽ về nhà mẹ ở Bình Thuận nhưng không biết nói sao cho chồng hiểu. Anh cứ nghĩ mẹ thương dâu như con mà đâu biết mới sinh rất dễ trầm cảm. Chỉ là tôi tôn trọng và biết ơn mẹ nên không thể nói lại với chồng làm anh khó xử. Mong mọi người giúp tôi vấn đề: đi học hay sinh con và nói thế nào để mẹ chồng cho về ngoại ở cữ. Mẹ tôi lại không dám mất lòng thông gia về việc xin cháu về ngoại dù rất muốn. Chân thành cảm ơn.
Quyên
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment