Vợ chồng tôi bằng tuổi, sinh năm 1993. Chồng là kĩ sư gần nhà, lương cơ bản, hơn 12 triệu mỗi tháng. Tôi là giáo viên mới thi vào biên chế.

Năm ngoái, khi chưa cưới, không vướng dịch Covid-19, mức lương chồng tôi cao hơn do làm thêm, có tháng 18 triệu, lại làm gần nhà; ngoài ra công ty cố định hai lần thưởng mỗi năm, mỗi lần 30-40 triệu.

Tôi mới được vào biên chế, lương gần 4 triệu/tháng, dạy chiều và dạy thêm cũng được tổng 15-20 triệu/tháng (một năm mất hai tháng hè, năm nay mất mấy tháng do dịch bệnh). Hiện tại, tôi mang bầu gần hai tháng, không muốn dạy nhiều, với lại tình hình dịch bệnh nên lương không nhiều. Chồng tôi đang học thêm tiếng để dự định cuối năm sang Nhật theo diện công ty cử đi (ít làm thêm vì nửa buổi học tiếng). Chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng nên thoải mái, dễ tính, có cho một miếng đất trị giá gần 2 tỷ nếu hai đứa muốn xây nhà riêng (tiền xây chúng tôi tự lo).

Nói qua về chi phí hàng tháng của vợ chồng tôi: đóng góp cho bố mẹ chồng 4 triệu và một triệu cho em trai, 2 triệu chồng tiêu, 4 triệu tiền thuốc bổ, khám, sữa, trái cây, 2 triệu quần áo, vật dụng linh tinh, 2 triệu tiền phát sinh (dạo này tôi ở nhà nên không tiêu đến). Các khoản cũng không cố định mà bù trừ cho nhau. Tôi luôn bị ám ảnh làm sao để nâng thu nhập vợ chồng lên và tiết kiệm được nhiều tiền. Tôi đặt mục tiêu là vợ chồng muốn phấn đấu có mức thu nhập tốt để không phải lăn tăn nhiều về tiền, vì thế đầu óc hay bị ám ảnh bởi các con số. Tôi đang sống ở ngoại thành, không biết làm thế nào để hạn chế nghĩ linh tinh. Nghĩ nhiều rồi tôi lại trách chồng không lo đủ cho vợ con.

Thư

Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top