Tôi và bạn gái quen được 3 năm, dự định qua Tết làm đám cưới nhỏ, đủ trong khả năng của tôi. Ngày hạnh phúc đơn giản ấy đã không đến được.
Hai tháng trôi qua tôi sống trong cô độc, niềm tin không còn, nhiều đêm không ngủ được vì bế tắc. Tôi đã khóc vì cay đắng và tủi hờn khi tuổi không còn trẻ và mọi thứ không còn động lực để cố gắng.
Tôi vào Sài Gòn lập nghiệp từ năm 20 tuổi đến nay là tròn 13 năm. Như bao thanh niên khác từ miền Trung xa xôi, tôi làm việc chăm chỉ, siêng năng, vui vẻ nên được nhiều người quý mến. Chuyện tình cảm tôi nghiêm túc nên khi quen ai cũng rõ ràng để người ta biết có phù hợp và cảm thông cho nhau được không. Đến nay tôi chỉ quen và yêu 2 người con gái, cũng là người xa quê. Thu nhập từ lương mỗi tháng chỉ 15 triệu nên tôi chịu khó làm thêm việc giao hàng, chạy xe ôm công nghệ ngoài giờ, tháng nào cũng được tầm18 đến 20 triệu. Tôi sống đơn giản nhưng không quá tiết kiệm, cũng không dư dả gì vì phụ gia đình, lo cho ba mẹ già. Thi thoảng tôi cũng cho mấy đứa cháu ngoài quê vì chị gái là mẹ đơn thân, nuôi 2 đứa con, thu nhập không đủ lo khi đến kỳ học và lễ Tết.
Tôi bị lừa 70 triệu, số tiền tiết kiệm bấy lâu để dành cho đám cưới. Rồi thời điểm đó tôi bị tai nạn xe do đường tối và ổ gà, ngã gãy đốt xương sống lưng. Tuy có bảo hiểm nhưng tôi cũng phải vay thêm bạn để chạy chữa, hôm nay mới có thể hồi phục đi lại và ngồi viết những dòng tâm sự trên đây. Lúc bị như vậy, gia đình bạn gái ngần ngại, lo sau này tôi có được khỏe mạnh như trước không, rồi cô ấy đã rời xa tôi. Tôi không nghĩ có lúc cuộc sống lại bế tắc đến như vậy khi bình thường tôi sống đàng hoàng, khiêm nhường, hết mực chân thành với bạn gái, hiểu chuyện, hai cái Tết về gặp gia đình cô ấy ở quê.
Tôi thấy chua xót và tủi hờn trong những ngày cuối năm, không biết sẽ đối diện với gia đình mình như thế nào về những chuyện đau buồn này. Càng lo hơn nữa là ba mẹ tôi đã già yếu, chị gái và hai đứa cháu đang mong từng ngày tôi về để có cái Tết đầm ấm hơn. Tôi túng thiếu nhưng cũng không dám làm việc gì nặng nhọc khi vết thương chưa lành. Đời người ai cũng có những lúc khó khăn, nghĩ đến gia đình nên tôi phấn chấn và sẽ cố gắng từng ngày. Đau buồn cũng phải vượt qua mà sống tiếp. Tôi định không về quê Tết này nhưng nghĩ đến cảnh của những Tết năm trước mà không đành lòng ở lại Sài Gòn được. Nếu ở lại tôi nghĩ đó là cách chạy trốn thực tại, chẳng được gì mà lại làm buồn phiền nhiều thứ. Tôi sẽ về quê sớm để tiết kiệm tiền, sẽ trải lòng với ba mẹ dù ông bà có đau buồn thế nào đi nữa, chính nơi ấy sẽ làm động lực để tôi tiếp tục cho quãng đường sắp tới.
Tôi viết ra đây để chia sẻ cùng mọi người, dù có rơi hoàn cảnh nào cũng đừng quá tiêu cực, hãy nghĩ lại những gì mọi người còn cần ở chúng ta mà cố gắng. Xin chúc các bạn một năm mới thật thành công hạnh phúc và bình an.
Hoài Lâm
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment