Tôi 33 tuổi, làm văn phòng ở một công ty xuất khẩu. Vợ tôi 25 tuổi, giáo viên trường tư.

Vợ chồng tôi ở Biên Hòa, nhà vợ cách đó 50 km. Chúng tôi kết hôn khoảng năm rưỡi, vợ mang bầu trước khi cưới. Qua sinh nhật 2 tuổi của con được một tháng, tôi phát hiện vợ ngoại tình hơn nửa năm rồi. Người đàn ông đó là công an, vợ anh ta cũng là giáo viên. Biết chuyện, tôi gặp mẹ vợ tâm sự và nhờ đưa ra cách giải quyết hay an ủi gì đó mà không được gì. Vợ còn bảo tôi đừng lôi mẹ cô ấy vào.

Sau một thời gian dằn vặt, tôi cũng cho qua. Tôi cảm thấy vợ rất bình thường, giống như chuyện này chẳng quan trọng gì. Vợ bảo lý do ngoại tình là vì chuyện "mẹ chồng nàng dâu" và tôi không quan tâm vợ. Đúng như vợ nói nhưng liệu đó có phải tất cả lý do để phản bội tôi?

Với tôi, gia đình và con cái rất quan trọng, tôi chưa bao giờ để mình đi quá giới hạn dù xung quanh có nhiều cô gái. Chuyện đã qua nửa năm rồi nhưng tôi vẫn luôn nghĩ ngợi. So với những gì vợ làm cho người khác thì tôi cũng chẳng là gì với vợ. Mỗi lần tôi kêu làm gì là vợ thường than này nọ nhưng chẳng ngại đường xa tận 50 km, chẳng ngại trưa nắng, chẳng nghĩ đến con mà đến bên người tình.

Vợ nói mới chỉ gặp người đó số lần đếm được trên đầu ngón tay. Còn tôi nhẩm tính nửa năm qua, một tháng vợ cũng 3, 4 lần đi nhà nghỉ. Với tôi, vợ là gia đình, còn người khác chắc chỉ coi cô ấy là đồ chơi. Thử nghĩ, đàn ông quen phụ nữ có gia đình vì điều gì? Tôi nói chuyện này với vợ của người đó, chắc cô ấy là phụ nữ nên dễ dàng bỏ qua, chỉ nghĩ chồng lâu lâu ra ngoài giải tỏa chút cũng không sao, miễn là về với vợ con.

Lúc mới phát hiện vợ ngoại tình, tôi nghỉ làm, cả ngày chỉ chạy khắp thành phố, đi từng nhà nghỉ xin coi camera phía trước nhà, hy vọng mình đã sai. Có nơi cho xem thì thời gian lưu đã hết, có nơi gần nhất thì không cho dù tôi năn nỉ, thiếu điều quỳ lạy người ta. Nghĩ lại, sao tôi thấy bản thân hèn hạ và nhục nhã quá. Lúc đó tôi bế con đi lang thang, ngồi như hai người ăn xin giữa đường, con tôi còn chưa kịp mặc cái quần, phải xin tạm mảnh vải để quấn lại. Tôi đi ngang bờ sông, nghĩ sao mình không nhảy xuống cho xong.

Tôi không dám đối mặt với sự thật, toàn nghĩ tiêu cực, rồi lại nghĩ mình sao mình không bình tĩnh để bắt tại trận. Giờ tôi chẳng biết phải làm sao nữa, ly hôn rồi tôi không biết mình sẽ suy sụp đến mức nào, con tôi không có đầy đủ tình thương của cha mẹ, rồi lại giống như tôi chăng? Còn không ly hôn thì tôi cứ như sống không có mục đích, chẳng biết phải làm gì. Có việc gì cần cả hai vợ chồng cùng làm là tôi lại phân vân, hôn nhân biết còn giữ được không mà làm.

Có những khi, cả ngày không được ngủ mà tôi đến tôi cũng chẳng thể chợp mắt. Có lúc tôi phải dùng đến cả thuốc an thần nhưng cũng không ăn thua. Vợ thì ăn no ngủ kỹ, người tình của vợ thì vẫn hạnh phúc, chỉ có tôi túng quẫn, không biết phải làm gì, giữa đêm tôi chỉ biết đi lang thang trong nhà cho đến khi nào cơn mệt đến, hy vọng có thể chợp mắt được. Mong được các bạn chia sẻ.

Vinh

Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top