Tôi 25 tuổi, lấy chồng được 7 năm, có con trai 7 tuổi. Khi còn yêu, tôi từng phát hiện anh quen một cô gái khác. Lúc ấy anh bảo chỉ là bông đùa và không có gì. Tôi tin anh. Nhưng một tháng sau, tôi phát hiện anh vẫn qua lại với cô gái ấy. Lần này tôi đòi chia tay và anh đồng ý, không liên lạc với tôi nữa. Tôi tìm đến, cầu xin anh nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu lạnh lùng. Giữa lúc ấy tôi phát hiện mình có thai hơn một tháng. Tôi vui mừng hy vọng đứa trẻ sẽ là cầu nối cho chúng tôi. Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi mong đợi, khi gia đình tôi lên nói chuyện, anh đã phải chấp nhận đám cưới.

Thời gian đầu vợ chồng tôi sống khá vui vẻ. Nhưng từ khi tôi sinh bé được hơn một tuổi, anh bắt đầu đi sớm về khuya, đi tụ tập bạn bè uống rượu. Anh mắng tôi vô dụng, nói ngày xưa bẫy anh, đứa bé chưa chắc đã là con anh. Sau đó anh thường xuyên đi qua đêm, tôi nói thì bị anh quát nạt, đánh đập.

Cách đây một năm, tôi phát hiện anh có người khác. Người này đã bỏ chồng, hơn anh 5 tuổi. Tôi và mọi người khuyên rất nhiều nhưng anh không nghe. Một hôm, tôi hẹn chồng đi ăn trưa và anh đồng ý. Tôi vui lắm nên trang điểm thật đẹp đến công ty anh. Đến nơi tôi nhìn thấy người phụ nữ kia cũng đang chờ anh. Anh đi ra, đến bên cô ta rồi trò chuyện như tôi không ở đó. Vì mất kiểm soát tôi đã tát cô ta rồi quỳ xuống chân họ mà khóc. Tôi xin chồng quay về và xin cô ấy buông tha cho anh.

Chồng tôi không hề mủi lòng, mà đánh tôi túi bụi. Mọi người phải xúm vào can ngăn mới được. Anh ta tức giận, nói nếu tôi còn dám đụng đến một sợi tóc của cô ta nữa, anh sẽ không tha cho tôi. Sau đó anh về nhà, lấy hết quần áo rồi đi luôn. Đến giờ đã được một năm nhưng anh vẫn vậy. Tôi cố gắng rất nhiều, đã đến tận nơi anh ở để cầu xin chồng quay về nhưng anh mặc kệ, để tôi lang thang cả đêm ngoài đường.

Tôi còn yêu chồng lắm nên chẳng biết phải làm sao. Hôm qua sinh nhật tôi, tôi gọi điện mong anh về. Anh đã đồng ý, vậy mà chờ mãi chẳng thấy, cũng không có lấy một dòng tin chúc mừng. Tôi gọi cho anh lúc nửa đêm thì một người phụ nữ nghe máy. Tôi đau lòng quá. Tôi nên làm gì đây? Tôi không thể sống mà thiếu anh được.

Chuyên gia tâm lý Vũ Hương Lan gợi ý:

Hà thân mến!

Ngày yêu, khi tình cảm của anh ấy dành cho em đã cạn, em quỵ lụy cầu xin và dùng cái thai ép anh ấy làm đám cưới. Anh ấy đồng ý có lẽ không phải vì còn yêu em, mà bởi đứa con và thể diện gia đình. Hành động này khiến anh ấy không còn tôn trọng em và có tâm lý bất mãn vì bị ép buộc. 

Thời gian đầu, cuộc sống vợ chồng em vui vẻ, cho thấy anh ấy đã cố gắng bỏ qua mọi chuyện và hướng tới tương lai vì con. Tuy nhiên, khi có con, cuộc sống gia đình sẽ có nhiều thay đổi. Dù là những cặp vợ chồng tự nguyện cưới vì tình yêu thì cũng có lúc va chạm và phải học cách thích nghi để vượt qua giai đoạn sốc sau hôn nhân này. Chồng đến với em do bị ép buộc, miễn cưỡng nên luôn sẵn tâm lý bất mãn và đổ lỗi cho em. Anh ấy không muốn cố gắng để vượt qua khó khăn, khúc mắc trong đời sống vợ chồng. Có thể anh ấy luôn nghĩ, dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không dám bỏ chồng. Hoặc, cũng có thể anh ấy đã bị người ngoài khích bác, nói không tốt nên mới bùng phát cơn giận vẫn luôn âm ỉ trong lòng bấy lâu.

Chị tin em đã làm nhiều cách để níu kéo chồng, nhưng cách em không nên làm nhất chính là quỳ gối van xin. Bởi tình yêu không phải là xin – cho, mà là hai bên tự nguyện. Nếu van xin có hiệu quả thì em đã thành công ngay từ lần đầu chứ không phải chờ đến bây giờ. Em đã vứt bỏ sự tự ái, lòng tự trọng để van xin chồng, thậm chí van xin cả bồ của chồng ngay ngoài đường. Việc làm này khiến anh ấy cảm thấy bị mất mặt, và sẽ càng coi thường, chán ghét em hơn. Vì không yêu em nên anh ấy sẽ không cần để ý đến cảm xúc của em.

Như em kể thì chồng đi suốt, vậy cuộc sống của hai mẹ con là do em tự lo liệu đúng không? Tức là em có thể tự lập về kinh tế. Vậy cái em phụ thuộc vào chồng chỉ là tình cảm. Nên nhớ, chồng không phải là toàn bộ thế giới của em. Hiện tại, em không nên cố gắng liên lạc và van xin chồng về với mình, vì sẽ không có tác dụng. Trước hết, hãy chăm sóc tốt bản thân, gặp gỡ bạn bè, đầu tư vào công việc và quan tâm đến con cái, người thân bên cạnh. Em có thể chia sẻ tâm sự của mình với một vài người bạn thân thiết, để có thêm động lực và quyết tâm. Sau một thời gian, khi đã bình tĩnh và sắp xếp lại cuộc sống ổn thỏa, lúc này em mới nên nghiêm túc suy nghĩ đến việc tiếp tục cuộc hôn nhân hay dừng lại. Nếu em không thay đổi được, cơn ác mộng hiện tại sẽ còn đeo bám em dài dài.

Hãy nhớ chỉ khi em biết trân trọng mình thì người khác mới tôn trọng em. Chúc em bình tĩnh và suy nghĩ thông suốt.

Muốn được chuyên gia Vũ Hương Lan tư vấn, mời bạn gửi tâm sự .

Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top