Vợ tôi cũng giống vợ anh trong bài: "Vợ không tiết kiệm được gì sau 10 năm tôi đưa lương", tôi cũng quá mỏi mệt với chuyện tài chính của gia đình.
Tôi nghĩ nếu giỏi vun vén thì 30 triệu cũng thừa, còn không thì 100 triệu cũng thiếu. Vợ chồng tôi lấy nhau được 8 năm, chưa có con. Tôi xuất thân trong một gia đình trung lưu ở Sài Gòn, vợ xuất thân trong một gia đình giàu có ở Hà Nội. Tôi du học Mỹ từ năm 16 tuổi, chi phí du học 2 năm đầu là do vay mượn ngân hàng, sau đấy tôi được học bổng và đi làm thêm để trang trải nên tính tôi khá tự lập. Năm 24 tuổi, trong một lần về Hong Kong chơi, tình cờ gặp em đi du lịch cùng gia đình. Sau đấy tôi xin trang cá nhân của em và chủ động làm quen. Về Mỹ, tôi cũng tìm hiểu thêm về em qua mạng và biết được em đang học đại học tại một trường quốc tế ở Hà Nội, có rất nhiều người săn đón bằng ôtô đắt tiền, tuy nhiên em không quen ai chính chức.
Lúc đấy tôi vừa tốt nghiệp thạc sĩ, đang kiếm việc làm để ổn định cuộc sống nên cũng bận rộn, thật sự không nghĩ tính cách hai đứa sẽ hợp nhau. Tôi bình dân còn em thích sang chảnh, ăn mặc đẹp, xe đẹp. Nói thật tôi rất dị ứng với lối sống se sua và xài tiền của bạn trai như vậy, có lẽ phụ nữ bên Mỹ không như thế, tôi không tiện nhắc nhở em vì chỉ là bạn bình thường. Tôi biết em xài tiền của bạn trai vì bố mẹ em rất nghiêm khắc, chỉ cho tiền học và tiền xăng. Em chỉ như vậy từ khi vào đại học và chơi với lũ bạn con nhà giàu. Giờ tôi rất hối hận vì không thể sửa tính cách em được nữa, ước gì tôi khuyên răn em từ sớm. Sau đấy chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè bình thường suốt vài năm. Đến 28 tuổi tôi khá ổn định, đã xin thẻ xanh và nghĩ đến việc lập gia đình. Em tốt nghiệp rồi làm việc trong công ty của gia đình.
Sau một lần về nước chơi, chúng tôi gặp lại nhau, từ đó trò chuyện nhiều hơn. Tôi biết được cuộc sống tình cảm của em vẫn vậy, vẫn được rất nhiều người săn đón và không quen ai chính thức. Lúc này tôi nghe em bảo về việc ghét những buổi tiệc tùng vô bổ, phải diễn với bạn bè nhưng không thấy vui, biết trăn trở về công việc và tương lai. Suốt hai năm sau đấy tôi dành hết kỳ nghỉ ở Việt Nam để tìm hiểu em và đi đến hôn nhân. Lúc này tôi 30 tuổi, em 24 tuổi. Sau đấy tôi mất thêm 2 năm để bảo lãnh em sang Mỹ. Trong thời gian tìm hiểu nhau, tôi luôn thử em trong chi tiêu như việc đi du lịch bằng vé máy bay giá rẻ, nhà hàng và khách sạn bình thường cứ như khi tôi sống ở Mỹ vậy.
Xin nói rõ, bình thường theo tiêu chuẩn của em là 2 người đi ăn một triệu thay vì 3, 4 triệu; khách sạn 2 triệu một ngày thay vì resort 10 triệu một ngày. Em tuy không ghét ra mặt nhưng thường bảo trước đây không bị đối xử tệ thế này. Tuy nhiên em vẫn quen tôi dù có nhiều người chịu chi mạnh hơn tôi. Đặc biệt là sau khi em công khai quen tôi trên trang cá nhân thì họ tấn công càng mạnh hơn vì biết tôi ở xa. Có người còn mặt dày mang quà cưới là chiếc Audi đến tận nhà xin cưới gấp vào dịp Tết làm bố mẹ em "dở khóc dở cười". Thậm chí có những người tôi biết theo đuổi em đến tận khi em qua Mỹ dù khi đấy chúng tôi đã cưới 2 năm và hình cưới đầy trên trang cá nhân. Có lẽ đó là lúc em có tình cảm với tôi nhất nên mới không bị cám dỗ từ những người đàn ông đó.
Từ khi qua Mỹ đến giờ đã là 6 năm, trong năm đầu tiên tôi giúp em hòa nhập cuộc sống Mỹ, học lái xe, học lại tiếng Anh, học nắm giấy tờ tài chính, thẻ ngân hàng gia đình, đi chợ, mua đồ dùng trong nhà. Trước khi em qua Mỹ chi phí của tôi là 1.500 USD mỗi tháng tính cả tiền thuê phòng và tôi gửi về cho em 1.000 USD mỗi tháng chi tiêu, em vẫn ở nhà bố mẹ, có lương của riêng mình mà vẫn thường xuyên thiếu hụt. Sau khi qua Mỹ, chi tiêu hàng tháng của chúng tôi là 6.000 USD, trong đó tiền thuê phòng là 1.200 USD. Đó là tôi quản lý chi tiêu và khuyên can, năn nỉ em bớt mua sắm những thứ không cần thiết, để dành tiền đầu tư. Năm thứ hai tôi thử để vợ quản lý chi tiêu thì 3 tháng đầu năm chi tiêu trung bình 10.000 USD mỗi tháng. Từ đó tôi tự quản lý luôn tới giờ. Chúng tôi luôn cãi nhau về những món đồ cần mua trong nhà, từ cái bàn, cái tủ đến túi xách hàng hiệu. Vợ cứ thấy cái gì hay là mang về, xài ít lâu rồi đổi. Ở đây cái gì cũng có, mua lại dễ, chỉ cần vài cái click chuột là họ mang về tận nhà.
Sang năm thứ ba tôi thử cách mua nhà trả góp để xem hàng tháng trả tiền nhà xong rồi không còn nhiều thì em lấy gì xài. Kết quả là chi phí hàng tháng không hề thay đổi, em xài qua thẻ tín dụng khi hết tiền và tôi phải làm thêm để trả thêm tiền nhà. Đến năm thứ năm em xin được quốc tịch Mỹ và có thể sống lâu dài ở Việt Nam (trước đó em có thẻ xanh và chỉ được sống ở Việt Nam dưới 6 tháng mỗi năm, tôi có quốc tịch Mỹ trước em 2 năm). Tôi nói vợ về nước sinh sống một thời gian, tìm cơ hội kinh doanh cải thiện kinh tế xem sao. Tôi vẫn đi làm ở Mỹ và gửi về mỗi tháng 4.000 USD để em sinh hoạt. Đây là số tiền lớn hàng tháng nhưng tôi nghĩ là ở Mỹ em xài nhiều hơn mà vợ chồng còn cãi nhau suốt, giờ số tiền này mua sự bình yên để tôi tập trung làm việc cũng được.
Được 6 tháng em bảo muốn kinh doanh mỹ phẩm, đặt hàng từ Nhật sản xuất về bán, cần 5 tỷ, muốn bán mảnh đất để làm ăn. Tôi có 4 mảnh đất mua được trong thời gian đầu đi làm và một căn nhà là bố mẹ hai bên cho. Tôi biết việc kinh doanh mỹ phẩm không hề đơn giản. Vợ dùng mỹ phẩm có gu; làm đẹp, ăn uống, ăn mặc là sở trường của em, còn làm ăn thì tôi không có chút lòng tin vì em không biết quản lý dòng tiền. Tôi vội bay về năn nỉ em về Mỹ.
Đến giờ đã 6 năm tôi vục mặt vào làm và đầu tư, hy vọng một ngày có thể trúng quả lớn để khỏi phải tranh cãi chuyện tiền bạc nữa. Hôm trước giao thừa vợ chồng lại vừa cãi nhau vì em đọc đâu đấy thấy một hãng mỹ phẩm của vợ một tỷ phú kiếm hàng trăm triệu đô và trách sao tôi không đầu tư tiền cho em làm giàu. Trong khi em gia đình danh giá, học đại học đàng hoàng giờ cứ phải ngửa tay xin tiền. Tôi giao thẻ cho em muốn làm gì làm, chẳng phải ngửa tay xin gì cả, chỉ là khi thẻ quá hạn mức tôi nhắc nhở thôi. Tôi khuyên em tiêu xài trong định mức, thế mà cả năm tôi nhắc em lại mặt nặng mày nhẹ. Mẹ vợ rất quý tôi, bà cũng là người tiết kiệm, tôi đang định đưa mẹ vợ sang sống chung một thời gian để nói chuyện với em, giờ hàng đêm cãi nhau đến 2-3h sáng rồi 6h phải dậy sớm đi làm thật là không chịu nổi.
Bố mẹ hai bên từ xưa giờ vẫn ở Việt Nam, em chưa phải làm dâu ngày nào, chúng tôi ở Mỹ chỉ có nhau. Nhiều lúc tôi muốn như anh trong bài: "Vợ không tiết kiệm được gì sau 10 năm tôi đưa lương", muốn đưa tiền cho vợ quản lý, em muốn làm gì thì làm để đầu óc tôi thanh thản, rồi hy vọng một ngày mất việc luôn cho em tự bươn chải kiếm sống, nhưng nghĩ đến 22 năm tủi nhục ở nước ngoài mới có chút thành quả nên không thể vứt bỏ.
Vợ tôi lúc nào cũng bảo em muốn làm cái này cái kia nhưng tính quá tiểu thư, khi xưa thì làm công ty của bố, giờ chỉ muốn làm chủ lớn, không muốn làm công. Tôi bảo em học nail, làm thợ một năm lấy nghề đi mình mở tiệm, vợ bảo mở ngay và luôn, em vừa làm vừa học, mình thuê thợ được. Tôi biết làm thế thì thợ họ quậy nát tiệm lên, phải có nghề họ mới sợ. Tôi bảo em làm thức ăn tại nhà, tôi đi giao hàng, nếu bán được mở trong foodcourt rồi sau đấy mở quán, em bảo mở quán luôn đi làm gì lằng nhằng thế, em nấu được. Em nấu ngon thật nhưng nấu bữa ăn mất cả vài tiếng, chưa biết cách nấu công nghiệp cho quán làm sao làm lớn được ngay.
Tôi làm chuyên viên tài chính, lương thưởng khoảng 320.000 USD mỗi năm, tôi bảo em học tài chính hay kế toán đi anh kiếm việc cho, người Việt mình tính toán giỏi, kiếm việc không khó, mới ra trường cũng có thể làm trên 100.000 USD mỗi năm. Em bảo học mấy cái đấy đau đầu, chỉ thích hợp ra ý tưởng, quản lý thôi. Nói chung tôi thử hết cách rồi mà càng thử càng gây gổ với em nhiều, tình cảm sứt mẻ, khó có con vì hàng đêm nằm cãi nhau không thôi. Tôi chỉ muốn buông xuôi. Quý vị nào có cách nào thì giúp tôi.
Quân
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Post a Comment