Tôi 28 tuổi, kết hôn được một năm, mới có một bé trai. Khi chúng tôi yêu nhau được hơn 2 năm, tính tình em bắt đầu thay đổi, có thể do yêu nhau lâu quá và em cảm thấy nhàm chán, hoặc có thể do áp lực từ công việc. Sau khi tốt nghiệp đại học em vào làm cho một công ty kinh doanh mảng điện thoại, thời gian làm theo ca ngày hoặc đêm, việc bận rộn khiến cả hai không có nhiều thời gian cho nhau. Em thường xuyên cáu gắt, nói những lời như không còn quan trọng chuyện tình cảm nữa. Tôi có góp ý thì em nói: "Anh thích thì yêu người khác, em không làm được", hoặc những câu tương tự. Tôi không thể diễn đạt hết bằng lời nhưng thực sự những lời như vậy khiến tôi buồn thật nhiều, rồi tôi vẫn cố gắng vui vẻ bởi biết bản chất con người em rất tốt.

Cho tới một ngày em tỏ ra lạnh nhạt với tôi, nói rằng muốn có thời gian suy nghĩ lại, giờ xem như là chia tay, chúc tôi tìm được người tốt hơn. Tôi sốc, hụt hẫng, ngồi nhớ lại những kỷ niệm của hai đứa từ ngày mới yêu nhau, viết mail cho em tôi đã khóc như một đứa trẻ. Những gì của ngày xưa cứ thế ùa về khiến tôi không thể dừng được nước mắt. Tôi là người sống rất nội tâm nhưng không lụy, chỉ nghĩ được tất cả lỗi là do mình đã không như em mong đợi, cũng mong em tìm được một người xứng đáng hơn tôi.

Những ngày đầu tiên sau chia tay thật vất vả, tôi muốn có một nơi để tâm sự nên gọi điện cho bố. Tôi khóc nhưng chỉ nói vì lý do công việc, không muốn mọi người trong gia đình bận tâm về chuyện này. Mỗi sáng ngủ dậy tôi thấy trong lòng trống rỗng, vì thói quen hàng ngày nay đã không còn, đi lang thang khắp Hà Nội, mỗi góc phố có kỷ niệm ngày xưa, tôi thấy nhớ những giấy phút ấy. Thời gian đấy tôi cảm giác như mình có thể gục ngã, đi phỏng vấn bị từ chối, giảm cân và luôn thấy mệt mỏi. Tôi cố gắng tìm kiếm những câu chuyện thất tình giống như hoàn cảnh mình để có thêm sự đồng cảm.

Thời gian sau mọi chuyện tiến triển, tôi suy nghĩ tích cực hơn và tập trung vào công việc để có thể quên đi chuyện buồn, chỉ có thể thao và công việc mà không muốn có thêm mối tình nào nữa. Thi thoảng, tôi nghĩ về em, tự hỏi không biết em làm gì, tôi bắt đầu chấp nhận suy nghĩ rằng em đã có người mới, chỉ mong sao em vui vẻ. Lúc đầu tôi vẫn chủ động nhắn tin hỏi han em nhưng sau đấy dần ít hơn và không còn nhắn nữa. Tôi tự hỏi không hiểu tại sao ngày xưa cả hai có thể kéo dài mối quan hệ lâu như thế. Hơn 7 tháng sau, khi cuộc sống của tôi đã hoàn toàn trở lại bình thường, sẵn sàng cho một cuộc sống mới thì một hôm mẹ em gọi điện hẹn gặp. Tôi tới nhà hàng, hai mẹ con em đi cùng nhau, mẹ em nói hai đứa yêu nhau đã lâu, dù thời gian qua có trục trặc nhưng em vẫn luôn nghĩ về tôi, liệu có thể thông báo cho gia đình để tính chuyện xa hơn?

Tôi nghe mà không cảm xúc, chỉ cười và đồng ý. Thực sự thời điểm ấy khá bất ngờ, tôi không suy nghĩ được nhiều, sau này tôi không hiểu lúc đấy mình bị sao. Gia đình hai bên nói chuyện, tôi có tâm sự với bố: "Bố có thể nói bên nhà gái lui thời gian lại 3 tháng được không, con muốn có thời gian suy nghĩ". Nhà gái nói giờ sắp hết năm rồi, nếu lùi lại thì tới 2 năm sau mới hợp tuổi của em. Bố mẹ tôi không hề biết chuyện chia tay hơn 7 tháng nên có ý muốn tôi cưới cuối năm luôn, dù sao cũng 27 tuổi, với lại gia đình em rất tốt.

Sau một thời gian kết hôn, tôi nhận ra tình cảm của mình không còn như ngày xưa, tôi thấy nhớ khoảng thời gian hơn 7 tháng chia tay. Tôi không còn cảm giác nhớ vợ như ngày yêu nhau, vợ đi chơi hay về quê bao lâu tôi cũng thấy bình thường, thậm chí còn muốn ở một mình hơn. Vì thế, tôi cảm thấy lo lắng khi nghĩ về tương lai, không biết phải làm thế nào khi không còn tình cảm đôi lứa dù rất thương vợ. Nếu chia tay thì đối mặt thế nào với gia đình hai bên, rồi vợ con tôi sẽ thiệt thòi, nhưng nếu tiếp tục tôi sẽ ra sao khi không còn cảm xúc gì nữa. Tôi luôn nghĩ nếu có cơ hội làm lại đã không kết hôn. Tôi rơi vào trạng thái luẩn quẩn không lối thoát. Mong bạn đọc cho tôi lời khuyên. Xin cảm ơn.

Hải Lê

Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top