Tôi là tác giả bài viết "Tôi suy nhược vì không thể cố yêu chồng". Trước hết tôi xin chân thành cảm ơn độc giả đã đọc và chia sẻ, dù là ý kiến thuận chiều hay trái chiều đều mang đến cho tôi cách nhìn nhận thấu đáo hơn vấn đề của bản thân. Tôi xin nói thêm một chút để độc giả có thể hiểu rõ hơn.
Thứ nhất: Về chồng tôi, anh ấy hiền lành, về hình thức hơn người bạn tôi, hoàn cảnh xuất thân của chúng tôi khác nhau, anh quen được bố mẹ lo toan chăm sóc từ bé nên chưa biết quan tâm mọi người. Thu nhập của anh bằng 1/3-1/4 của tôi nhưng tôi chưa bao giờ lấy điều đó ra chì chiết chồng, luôn tôn trọng anh và bất kỳ việc gì lớn bé tôi đều hỏi ý kiến anh để cùng chia sẻ. Khi được hỏi ý kiến gần như lúc nào chồng tôi cũng có một câu "tuỳ em", hoặc khi có ý kiến gì thì cả 2 luôn nghĩ khác nhau. Chúng tôi gần như không có tiếng nói chung trong mọi vấn đề, nên khi bàn bạc thảo luận thẳng thắn với nhau xong mỗi người vẫn nghĩ theo hướng của người đó. Chúng tôi đều rất nhẹ nhàng nên gần như không bao giờ to tiếng, thế nhưng cuộc sống cứ nhạt nhẽo trôi qua và giống như 2 người bạn chung nhà.
Tôi là người lo toan gánh vác mọi thứ và gần như trụ cột gia đình. Cưới nhau xong phải 4 năm anh mới có việc, trong thời gian đó một mình tôi chật vật lo toan tất cả, lương tôi lúc đó chưa cao vì mới ra trường, rồi bầu bí con cái thèm ăn gì cũng phải nhịn vì không có tiền. Giờ con tôi còi hơn các bạn, tôi luôn dằn vặt bản thân đã không bồi dưỡng và chăm sóc tốt khi mang bầu. Trong 4 năm đó tôi có góp ý anh đi xin việc vì nhận thấy anh ở nhà nhiều bị ì và tư duy không thông thoáng, tôi muốn anh đi làm để thay đổi tư duy và năng động hơn, còn anh luôn cho rằng tôi tham tiền nên cứ giục anh đi xin việc. Chuyện kể ra sẽ rất dài, nhưng có lẽ ai trong hoàn cảnh mới thấu hiểu được cảm giác của tôi.
Xây nhà là việc lớn anh cũng mặc kệ mình tôi chạy vạy lo toan tất thảy tài chính, tôi thực sự kiệt sức. Vợ chồng tôi không gần nhau từ rất lâu chứ không phải do tôi gặp người ấy. Bạn rất thân của tôi khuyên nếu chấp nhận sống vậy thì hãy tự tìm bên ngoài giải quyết nhưng tôi không muốn cho bất kỳ người đàn ông nào động vào người khi không yêu và không có tình cảm. Hơn nữa đã từ rất lâu tôi sống không cần có chuyện ấy nên cũng không quan trọng, không nghĩ gì đến chuyện đấy nữa. Tôi không ly dị vì lý do thứ nhất chồng tôi hiền lành, tôi dù không yêu nhưng nghĩa vợ chồng bao năm cũng thương anh, "bỏ thì thương vương thì tội".
Khi có tình cảm với người ấy tôi cũng thẳng thắn thổ lộ với chồng, tôi biết anh buồn nhưng muốn nói để anh níu giữ, để tôi không lạc lối. Chồng có vẻ buồn chút nhưng vài hôm sau anh lại bình thường như không và không có động thái gì để níu giữ hay hâm nóng tình cảm. Tôi không hiểu nổi chồng. Thứ hai là cứ nghĩ đến cảnh phải chia lìa con tôi hai nơi và không có một gia đình trọn vẹn tôi đau lắm. Tôi rất yêu con và muốn tự tay chăm các con, nếu ly hôn tôi không thể đòi nuôi cả hai đứa, vì như vậy không công bằng với chồng. Thứ ba là tôi không muốn bố mẹ phiền lòng. Bố mẹ tôi đã rất vất vả và khổ rồi, mẹ từng rất khổ vì không hạnh phúc và chịu đựng bạo lực gia đình bao năm nhưng vẫn sống vậy để các anh em tôi có gia đình trọn vẹn. Xin nhắc lại là tất cả những diễn biến tâm lý này đều xảy ra trước khi tôi gặp người ấy.
Về người ấy, tôi đã lớn tuổi và đủ tỉnh táo để biết rằng tình cảm dành cho anh là tình yêu thật sự, không phải say nắng nhất thời. Anh là mẫu người đàn ông lý tưởng tôi cần. Nhưng kể cả tôi ly dị cũng không đến với anh và cũng không có ý định đến với ai. Lý do là tôi không thể sống trên nỗi đau của người khác, anh còn gia đình, vợ con và rất nhiều ràng buộc khác. Chúng tôi có đến được với nhau cũng không thể vui khi xung quanh có bao nhiêu người phải buồn khổ. Tôi biết gặp nhau khi anh có vết thương lòng, tôi không phải là nguyên nhân ban đầu khiến gia đình anh có chuyện nhưng có thể sự xuất hiện của tôi làm anh chị khó hàn gắn hơn, như vậy tôi cũng là người có lỗi. Tôi cũng có con và bố mẹ nên nghĩ mình sẽ đau đớn thế nào khi phải chia lìa con cái thì chị ấy cũng đau khổ như vậy. Cùng là phụ nữ nên tôi nghĩ cảm giác đau khổ cũng như nhau thôi. Hơn nữa tôi rất yêu thương anh nên muốn tránh xa gia đình anh để anh trọn vẹn với gia đình, nói thì dễ làm rất khó nên phải đến gần 3 năm sau khi quen anh tôi mới suy nghĩ thấu đáo và bình tĩnh vượt qua như hôm nay.
Tôi không thể đến với anh và không có ý định đến với ai vì sợ họ không yêu thương con tôi thật lòng, sợ con tôi khổ, tôi không muốn điều đó. Với tôi, con là tất cả cuộc đời. Tôi vô cùng cảm ơn các độc giả, đặc biệt là những người cùng cảnh ngộ đã chia sẻ chân thành để tôi biết rằng có rất nhiều người cũng hoàn cảnh giống mình, để tôi có thêm động lực. Thời gian này tôi dành cho bản thân một khoảng lặng để suy xét mọi vấn đề thấu đáo. Cuộc sống như thế nào là do bản thân lựa chọn, tôi sẽ ưu tiên chọn hướng ít tổn thương nhất cho con và bố mẹ, còn bản thân tôi chấp nhận hy sinh, tuy nhiên cũng cần nhìn nhận lại mình có phải quá chu toàn khiến anh ngột ngạt khi sống cùng không? Tôi sẽ thả lỏng bản thân, không có gồng mình nữa vì nhận thấy càng gượng ép cảm xúc càng làm bản thân mệt mỏi và khổ sở. Tôi sẽ tìm niềm vui ở những thứ khác như thiền tịnh và cố gắng thêm một lần nữa. Chân thành cảm ơn các bạn.
Nguyệt
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02473008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.
Post a Comment