Anh trai tôi là con cả, cố gắng học hành dù rất vất vả vì gia đình tôi nghèo khó.

Tôi là con gái thứ ba trong gia đình có 7 anh chị em, đã lấy chồng và ở gần bố mẹ đẻ. Tôi nghỉ học từ năm lớp 9, đi làm phụ gia đình. Sau khi ra trường, anh làm cho một công ty nước ngoài nên lương khá, chăm lo cho các em ăn học và phụ giúp bố mẹ xây được căn nhà khang trang.

Với tôi, anh như một người cha thứ hai, luôn hiền từ, chịu khó và chăm lo cho các em. Khi tôi có mong muốn học thêm nghề gì là anh đều sẵn sàng chuyển tiền. Khi tôi lấy chồng, anh vẫn giúp đỡ vợ chồng tôi rất nhiều. Hoàn cảnh nhà chồng không được tốt, mẹ chồng đề đóm nên nợ nần phải trốn nợ, vợ chồng tôi được gia đình chồng cho căn nhà gần chợ nên tiện buôn bán, có điều phải trả khoản nợ trong ngân hàng.

Mọi chuyện bắt đầu khi anh lấy vợ (chị mang bầu trước cưới hai tháng). Chị dâu con nhà giàu, tính tình rất đỏng đảnh. Chuẩn bị cưới xin mà chị không hề gọi hỏi thăm bố mẹ tôi chuẩn bị tới đâu, cũng chẳng hay hỏi thăm sức khỏe bố mẹ chồng. Tôi góp ý với anh trai, anh bảo cũng chẳng có số bố mẹ vợ, tôi đừng để ý rồi hờn trách như vậy. Tôi nói dâu khác mà rể khác, lời nói hay cuộc gọi thì có mất mát gì. Chị dâu tôi cực kỳ ít nói, gặp ai chị chỉ chào hỏi vài câu, còn những câu nói đùa với mọi người hầu như không có. Tôi nói với anh trai rằng người ta mồm miệng đỡ tay chân, chị ít nói thì phải biết lấy tay chân đỡ mồm miệng, đằng này chỉ quanh quẩn nhặt rau, thái rau, dọn dẹp, không tham gia nấu nướng vì không biết nấu. Mẹ tôi cũng ngán ngẩm với chị. Anh trai cho rằng nên thông cảm vì chị bầu bí, cần nghỉ ngơi nhiều.

Tới khi chị sinh cháu, mẹ tôi không đi chăm được nên chị tự chăm con. Khi ông tôi mất, cháu được 4 tháng, anh chị cho con về quê, cháu quấy khóc rất nhiều, lúc nào cũng đòi bế và có dấu hiệu bị nghẹo cổ. Tôi góp ý về cách nuôi con của chị vì bản thân cũng nuôi con nhỏ. Anh lại nói cháu đi xe xa, lạ chỗ nên mới khóc, còn cổ cháu bình thường, bú được cả hai bên, quay qua quay lại bình thường. Tôi cảm thấy lời khuyên của mình như dư thừa, vì thương cháu và thương anh nên mới nói. Cháu khá còi, tôi và mẹ gợi ý chị nên cho cháu ăn bột sớm. Chị chỉ vâng dạ nhưng vẫn chờ tới 6 tháng mới cho con ăn, lại nấu đồ ăn không nêm gia vị vì sợ hại thận, đồ ăn nhạt nên cháu lại càng còi cọc. Anh chị cho con ngủ riêng phòng và ngủ trong cũi, tôi chưa thấy ai nuôi con thơ lại sướng như chị, tối con ngủ một mạch tới sáng, chị không phải cho con bú mớm gì. Tôi góp ý, nói bé bú đêm mới ngủ ngon, chị lại nói đêm là để ngủ, không phải để ăn.

Tới tết về, con được 9 tháng, chị lại lấy cớ con khó, lạ chỗ nên quấy khóc phải bế ẵm, hầu như công việc nấu nướng và dọn dẹp là hai em gái tôi làm, lúc nào cháu theo bố thì chị chạy ra giúp. Ai cũng bầu bì, con nhỏ, không phải mình chị, mà tôi thấy chị cứ làm quá lên. Chị rất thích cho con về ngoại, xin phép mẹ tôi đôi ba câu cho có là đi, mẹ tôi chỉ biết thở dài. Khi tôi nói với anh trai, anh bảo công việc xong xuôi rồi thì đi về ngoại cho thoải mái, đi rồi lại về. Tôi thấy anh sợ vợ quá.

Có đợt, mẹ tức quá nên gọi điện thoại mắng chị chỉ biết nhà ngoại, khinh nhà nội nghèo, chị chỉ im lặng từ đó không liên lạc gì về nhà chồng, lễ, tết chị chỉ tham gia phụ giúp, chào hỏi cho xong, chị biết mẹ tôi ghét chị nhưng không chịu nhún nhường để hóa giải mâu thuẫn mà tỏ thái độ bất cần vì anh chị ở riêng, như chị nói nhà nội chưa làm được gì cho chị. Anh tôi là con trai trưởng mà lại được chị dâu thế này, không biết mai kia bố mẹ tôi sẽ ra sao?

Còn rất nhiều chuyện khác mà tôi thấy thật sự mệt mỏi về cách sống của chị, góp ý không được mà để yên thì quá ngán ngẩm. Mong các bạn độc giả cho lời khuyên.

Vân

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top