Hôm nay, tò mò vào trang cá nhân của người yêu cũ, tôi thấy ảnh anh và một cô gái đang ôm nhau.

Kỳ thực, tôi ngạc nhiên vì vốn dĩ anh khá khô khan, ngại thể hiện tình cảm, đặc biệt ngại chụp ảnh. Có lẽ, đúng người đúng thời điểm là thế. Tôi mừng vì trong hoàn cảnh của anh, nếu không có bạn gái, không biết anh sẽ dành thời gian trong ngày để làm gì. Anh không có nhiều mối quan hệ, công việc không có, đi làm thuê thì anh chê lương thấp, muốn làm chỗ lương cao hơn lại không dễ xin vì không đi làm nhiều năm rồi, đâu có kỹ năng gì đặc biệt, dù có bằng thạc sĩ. Anh có nhiều ý tưởng nhưng chưa bao giờ thực sự bắt tay vào làm bất cứ việc gì nên khó làm chủ. Hơn một năm qua, tôi và anh gần như rất ít chuyện trò. Mặc dù không nói lời chia tay chính thức khi sự im lặng bắt đầu diễn ra, nhưng trong tôi, sự chán ngán đã lên đến đỉnh điểm.

Trong lúc quen nhau, chúng tôi rất ít khi cãi vã. Đối với tôi, dù anh không thích đi làm, nhưng chỉ cần anh quan tâm và dành thời gian cho tôi, tôi thấy mãn nguyện. Đương nhiên anh không phải vô sản, vì nói thật, nếu anh vô sản thì chẳng ai dám quen người không có gì trong tay và hiện không muốn đi làm. Anh đã mua được nhà rồi, tôi thấy rất mừng. Với số tiền tiết kiệm tôi có, mức thu nhập hiện tại của bản thân, tôi nghĩ cuộc sống cả hai sẽ ổn dù có thể mãi mãi anh không tìm được hướng đi nào. Có nhiều lúc, tôi không thể chia sẻ với anh về công việc của mình, anh cũng thấy khó chia sẻ với tôi vì luôn bế tắc. Tôi góp ý anh có thể làm cái này cái kia nhưng anh không muốn thử. Tôi chỉ đủ khả năng lo công việc cho bản thân, không thể giúp gì anh hơn. Giữa chúng tôi luôn có một khoảng cách nào đó, vì vậy tôi thấy bất an và có sự chuẩn bị tinh thần, bởi có thể giữa chúng tôi sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Rồi anh bắt đầu căng thẳng vì việc riêng, ít nói chuyện dần, lúc nào cũng nói mấy câu kiểu chán đời, chán sống, cuộc sống bế tắc, anh không biết làm gì và bắt đầu từ đâu, rồi nhiều khi anh không có cảm xúc với con gái... Tôi cố gắng động viên anh nhưng bản thân không phải chuyên gia tâm lý nên sự chia sẻ cũng chỉ ở những lời động viên. Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng kéo dài từ anh, hoặc đôi khi những tin nhắn của anh khiến cảm giác tiêu cực bủa vây lấy tôi. Tôi buộc phải hạn chế nói chuyện với anh, dù có nói thì cũng như nói với bức tường, anh hầu như không phản hồi. Sự im lặng này không phải lần đầu tiên, trước đó cũng có giai đoạn anh có biểu hiện tương tự và tôi đã cắt liên lạc gần một năm. Giai đoạn một năm đó không dễ dàng gì với tôi vì bản thân sống tình cảm, sự thay đổi thái độ đột ngột của anh khiến tôi tổn thương.

Lần thứ hai này, tôi nghĩ anh như kiểu bị trầm cảm. Dù tôi muốn bên anh, hỗ trợ anh nhưng đâu để làm gì nếu anh không cần, chỉ muốn ở một mình. Điều nực cười ở chỗ khi lần thứ hai tôi quay lại với anh, bạn bè ra sức khuyên can, tôi lại tin một người đã nói: "Nếu em đủ bao dung thì anh sẽ dành phần đời còn lại để bù đắp", vậy mà anh có làm được đâu. Cuối cùng, bạn bè tôi lại đúng. Cùng một câu chuyện xảy ra lần hai, tôi thấy tiếc vì mình lại một lần nữa tự làm khổ bản thân. Suy nghĩ quá nhiều khiến tôi bắt đầu gặp vấn đề về sức khỏe. Một mối quan hệ, cuối cùng tôi nghĩ nó độc hại. Bất chấp anh gặp phải vấn đề gì, nếu anh có thể nỗ lực tìm giải pháp, có thể chúng tôi đã kết thúc khác đi. Anh có thể sẽ cư xử khác.

Tôi thấy mình đã mất đi vài năm cuộc đời, một mối quan hệ tan rã dù không có mâu thuẫn gì như nhiều cặp đôi khác. Sự tan rã, đối với tôi, là sự giải thoát. Dù đôi khi cảm giác buồn len lỏi nhưng tôi không thấy gì đáng phải luyến tiếc. Tôi đã đủ cố gắng cho đến lúc chắc chắn cả hai cần phải kết thúc. Ít nhất trong những khi tôi buồn chán với nhiều suy nghĩ phiền muộn, bản thân vẫn cố gắng không thể hiện ra bên ngoài để gia đình lo lắng, dành thời gian quan tâm người nhà cả về vật chất và tinh thần. Tôi cũng vùi đầu vào công việc, không để tâm trạng thất tình khiến bản thân suy sụp và đánh mất các cơ hội của mình. Vốn dĩ tôi từng nghĩ có thể dùng số tiền tiết kiệm của bản thân để đầu tư kinh doanh gì đó nếu anh thực sự muốn, nhưng anh cũng chẳng muốn làm bất cứ việc gì. Anh mơ ước làm giàu nhưng mất phương hướng.

Giờ đây, khi tâm trạng đã bình ổn, nghĩ thông suốt mọi chuyện, tôi tự mua cho mình một căn hộ để ở. Công việc của tôi ngày một tốt lên, với mức thu nhập đủ khiến bố mẹ tự hào. Đột nhiên tôi thấy mình tâm trạng và muốn chia sẻ. Tôi không mong nhận lời khuyên của ai cả vì luôn tự mình giải quyết mọi chuyện, nhất là chuyện tình cảm. Người ta nói "không tiền mới chết, chứ không tình thì dần cũng nguôi ngoai". Khi ngồi nhâm nhi ly nước cam ở ban công nhà mình, tôi thấy vui.

Tôi nghĩ, có lẽ biến cố cứ phải xảy ra thì cuộc đời mới có sự thay đổi. Với tôi, sự thay đổi khiến tôi trở nên tốt hơn. Tôi vẫn mong tìm được một người tử tế, có thể nắm tay mình cho đến hết cuộc đời. Một người mà ở bên họ, tôi sẽ thấy bình yên, hạnh phúc, không còn muộn phiền như thời gian vừa qua. Dù mất quá nhiều thời gian, nhưng cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ nhõm.

Hà Linh

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top